Mạt thế tới nay, Thiệu Tình tính tình táo bạo rất nhiều, nhưng cô thực sự không muốn gϊếŧ người trước mặt con cái.
Nhưng người phụ nữ trước mặt đã xúi giục người khác gϊếŧ họ, cô không thể dung thứ được.
A Nhuận cùng Diệu ca xem như tương đối có nhãn lực, khi nhìn thấy sắc mặt của Thiệu Tình thay đổi, họ vội vàng che miệng người phụ nữ lại, xấu hổ muốn xin lỗi nhưng không biết phải nói gì.
Người phụ nữ giẫm lên chân của A Nhuận một cách thô bạo, A Nhuận nghiến răng không chịu buông ra, Thiệu Tình nhìn vẻ cầu xin trong ánh mắt của A Nhuận, cuối cùng lựa chọn để cho người phụ nữ một đường sống.
Tuy nhiên, Thiệu Tình vẫn gieo mầm thố ti tử vào cơ thể người phụ nữ, nếu ả ta hết lần này đến lần khác không thay đổi bản tính muốn tìm chết, Thiệu Tình sẽ không ngại gϊếŧ ả.
Dù sao trong tay Thiệu Tình cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu nhân mạng.
“Quản tốt phụ nữ của anh.” Thiệu Tình từ từ hạ màn: “Tuy rằng tôi rất muốn nước sông không phạm nước giếng, nhưng… thật sự chọc tức tôi, tôi sẽ không nhịn đâu.”
Diệu ca liên tục gật đầu, phối hợp với A Nhuận để kéo người phụ nữ trở về, Thiệu Tình vào trong lều, có thể nghe thấy giọng nói tức giận của người phụ nữ từ xa truyền đến.
Người phụ nữ này đã bị chiều hư, chiều đến mức không ra bộ dạng gì, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ liên lụy đến hai người đàn ông kia.
Hôm nay Thiệu Tình tâm tình tốt nên có thể không quan tâm, nếu nữ nhân này kɧıêυ ҡɧí©ɧ các cao thủ khác thì sao?
Đây là mạt thế a, dưới chân dẫm xương trắng đã thành thói quen trong mạt thế.
“Món súp gà này rất ngon. Có muốn uống thêm không?” Yến Kì Nguyệt múc một bát súp gà nhỏ ra khỏi bát lớn, đưa cho Thiệu Tình.
Thiệu Tình nhận lấy, dẫn đầu đút bánh bao nhỏ và Tiểu Ngư, Tiểu Hoa duỗi đầu ở một bên.
Kể từ khi trở thành tang thi, họ chưa bao giờ tiếp xúc với thức ăn bình thường như vậy nữa, cả hai đều rất mới lạ.
Đặc biệt là Tiểu Hoa, lúc đầu cô bé rất sợ Thiệu Tình, vì bị Thiệu Tình đánh nằm sấp, suýt chết, sau này cô bé phát hiện chỉ cần không làm chuyện xấu với Thiệu Tình và nhóm bánh bao nhỏ thì Thiệu Tình sẽ không đánh cô bé nữa, nên cô bé đã can đảm hơn nhiều.
Ví dụ như bây giờ, cô bé đã dám đến trước mặt Thiệu Tình để xin ăn.
Hai con tang thi đặt ở ngoài làm người nghe tin sợ mất mật, giờ một con còn ngoan hơn một con nằm trên bàn chờ cho ăn, trông hơi đáng yêu.
Sau khi người phụ nữ bên ngoài kia im lặng, Thiệu Tình đã trải xong chăn ga gối đệm chuẩn bị đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau khi Thiệu Tình dậy, bên ngoài không còn đám người tị nạn kia, phỏng chừng sáng sớm bọn họ đã chạy trốn, có thể nghỉ ngơi gần như vậy với Thiệu Tình một đêm, đã muốn hao hết tất cả đảm lượng của bọn họ.
Cho dù biết nhóm Thiệu Tình nửa đêm sẽ không tới ăn thịt bọn họ, đám người này vẫn nơm nớp lo sợ, nửa đêm không dám chợp mắt.
Thiệu Tình cũng không quan tâm, liền thu dọn đồ đạc, dẫn toàn gia, tùy tiện chọn một phương hướng, bắt đầu đi về phía trước.
Cô thực sự không có mục tiêu cụ thể, cô tìm thực vật đột biến là cái cớ, đi du lịch, đương nhiên, điều quan trọng nhất là tránh né Nghiêm Hán Thanh.
Nếu như trước đó không có sự cố tang thi trà trộn căn cứ nhân loại, cô còn có thể mang theo toàn gia tìm căn cứ, đi chợ.
Hiện tại sẽ tận hết khả năng rời xa đám đông.
Dù sao trong nhóm bọn họ, trừ Yến Kì Nguyệt, đều là tang thi.
Con người cần đặc biệt chú trọng đến vận may, đi bộ một ngày mới tìm được địa điểm thích hợp để hạ trại, Thiệu Tình nghe thấy có người gọi mình: “Chị Tình?”
Thiệu Tình vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy một người quen đang gạt cỏ, mặt xám mày tro vẫn có thể làm cho người ta thấy rõ vẻ mặt kinh ngạc, sau đó một đầu gấu to lớn duỗi ở bên cạnh, ngơ ngác nhìn Thiệu Tình.
"Tần Tử Khê?" Thiệu Tình sửng sốt một chút, mới kéo cậu ra: “Sao em lại ở đây?”
“Chị Tình, đã lâu không gặp, chị có khỏe không?” Tần Tử Khê rất hăng hái hoàn toàn không ngại thân phận tang thi của Thiệu Tình bị công bố ra: "Chúng em đang đi đến bờ biển phía tây."
Cậu ngập ngừng một lát, rồi nói: "Chuyện là như thế này, đã có những trận động đất nghiêm trọng ở một số nước trong khu vực. Nhiều tang thi cấp cao đã vượt đại dương đến đây, cấp trên phái người, tiểu đội dị năng giả, dọc theo bờ biển tuần tra, vây gϊếŧ tang thi lên bờ, chúng em chuẩn bị đi bờ biển."
Thiệu Tình nghe xong gật đầu nói:“ Chị sống rất tốt, không cần lo lắng, thật ra bờ biển bên kia, tình hình có nghiêm trọng không? ”
Tần Tử Khê cau mày, sau đó nói:”Có thể vượt qua biển tất cả là tang thi có sức mạnh không kém. Tang thi cấp năm đã xuất hiện vài con. Lúc đầu, thương vong khá nghiêm trọng. Bây giờ chúng em đã có chuẩn bị, chúng em đã tốt hơn nhiều."
Thiệu Tình hỏi: "Đồng đội của em đâu?"
“Đều ở phía sau, em tới đây để tìm đường.” Tần Tử Khê sờ sờ đầu của Đại hùng, nói: “Không ngờ lại gặp được chị, là duyên phận.”
Thiệu Tình ngập ngừng rồi chỉ vào lều của cô: "Lần này chị mang theo một vài người bạn đồng hành, không phải con người. Vì đồng đội của em biết có thể có xung đột, nên chị không thể mời em ăn tối. Nếu em không phiền, có thể đến một mình. "
Tần Tử Khê sáng tỏ gật đầu, sau đó nói:" Em sẽ cho đồng đội cắm trại ở gần đây, không xa không gần cũng tiện chăm sóc lẫn nhau, cũng sẽ khống chế bọn họ không được do thám. Chị Tình, để lại cho em một phần cơm, sau khi cắm trại với đồng đội xong em sẽ trở lại. "
" Được. "Thiệu Tình sờ sờ tóc mềm của Tần Tử Khê, nhân tiện cũng sờ soạng một phen Đại hùng, thúc giục:" Đi đi, chị lập tức nấu xong cơm."
Tần Tử Khê dắt gấu trở về, một lúc sau đã đi khỏi chỗ Thiệu Tình, cách đó không xa, một nhóm người bắt đầu cắm trại.
Thiệu Tình kiễng chân, thấy bên trong có người quen, Chư Mặc Thần cũng ở đó nên bình tĩnh nấu thêm một phần cơm.
Rất nhanh Tần Tử Khê liền mang theo Chư Mặc Thần lại đây, Thiệu Tình chào hỏi hai người bọn họ đi vào ăn tối, hai người bọn họ khi đi vào đều là kinh ngạc.
Bởi vì Tiểu Hoa cùng Tiểu Ngư nghiêng đầu, hai người biểu tình đặc biệt nhất trí nhìn bọn họ chằm chằm, đôi mắt tối om, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Hầu hết những người có mặt đều là người quen, nên cả hai không quá sợ hãi, họ xúm xít vào bàn cùng nhóm Nhị Ngốc chờ ăn cơm.
Trong khi ăn, Tần Tử Khê liền cùng Thiệu Tình nói chi tiết về tình hình hiện tại.
Khác với Thiên triều, như nước M, hầu hết mỗi hộ gia đình đều có súng, vì vậy trong những ngày đầu của mạt thế, thương vong ở đó ít hơn nhiều so với Thiên triều.
Nhưng trong giai đoạn đầu, mâu thuẫn giữa dị năng giả và người thường là rất lớn, dị năng giả trước đây không thể mua được súng, khi xung đột với người thường, rất nhiều dị năng giả đã chết vì súng.
Ngoài ra, dân số ở đó không bằng Thiên triều, số lượng dị năng giả đã ít, ở giai đoạn giữa và cuối, sau khi tang thi đã tiến hóa đến một cấp độ nhất định, súng không còn hữu dụng nữa. Khi những dị năng giả là lực lượng chính, họ phát hiện ra số lượng dị năng giả quá ít, thật là trứng chọi đá.
Cho nên bên kia tang thi đã không có dị năng giả này thiên địch, tiến hóa đặc biệt nhanh, trước mắt phát hiện, trong số tang thi vượt biển, có ít đã lên bờ.
Dù sao mới phát hiện, rất nhiều tang thi đã tới rồi, có lẽ bên trong sẽ có tang thi cấp sáu, cấp bảy. Tình huống thực sự không tốt lắm.
Hơn nữa tang thi còn đang cuồn cuộn không ngừng lên bờ, thủ đô bên kia tổ chức không ít nhân thủ, nhưng bên đó tang thi triều cũng rất mãnh liệt, nếu đem tất cả dị năng giả đều điều động đi qua đối phó tang thi vượt biển đến, bên đó làm sao bây giờ?
Rốt cuộc vẫn không đủ nhân lực, lo được bên này, không lo được bên kia.
Khi nói về điều này, Tần Tử Khê cũng phải đau đầu: "Trước đây nhân lực không eo hẹp, lúc dọn dẹp lũ tang thi lên bờ tổn thất không ít dị năng giả, dù sao thì phần lớn dị năng giả vẫn ở cấp ba, cấp bốn đã là sức chiến đấu cao, cấp năm có thể đếm được trên đầu ngón tay, không có tang thi nào có thể vượt biển dưới cấp bốn. ”
Thiệu Tình bình tĩnh hỏi:“ Có thể khống chế được không?"
"Tạm thời vẫn có thể." Tần Tử Khê xoa xoa đầu, sau đó nói: "Nếu thủ đô bên kia lại bùng nổ tang thi triều, vậy bên này cũng không quản được."
Thiệu Tình cũng rõ ràng điểm này, chỉ có thể nói: Vận rủi không đến một mình, khi hoàn cảnh vô cùng éo le, cô sẽ không ngồi bên lề.
Dù gì đây cũng là đất nước mà cô sinh ra và lớn lên, làm sao không thể để một lũ tang thi từ bên ngoài vào ức hϊếp.
Tuy nhiên, những người cô có thể sử dụng dưới tay mình đều là tang thi, nếu họ đến giúp đỡ, cô sợ rằng những người được cử đến từ thủ đô sẽ dựng thẳng họng lên* đối với bọn họ ( *chỉ trích, đối phó).
Thiệu Tình cũng không muốn hai mặt thụ địch.
Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn, dù sao tình hình hiện tại vẫn có thể kiểm soát được, không cần vội vàng, cô có thể đi theo qua đấy xem tình huống, sau đó sẽ quyết định tiếp theo như thế nào.
Chỉ là bên cạnh mấy người này đều rất chói mắt, cũng là một vấn đề.
Khi nói về điều này, Tần Tử Khê vỗ ngực nói: "Đừng lo lắng về điều đó. Hầu hết các thành viên trong đội lần này em mang theo đều là của hộ vệ Tần gia. Cho dù họ có biết thân phận của chị, họ cũng sẽ không lộ ra."
"Vậy đi, chị đi theo các em đi xem xét tình huống." Thiệu Tình cũng không quyết định của mình, nhưng Tần Tử Khê đã rất kích động, mặc kệ Thiệu Tình là người cũng tốt, là tang thi cũng tốt, dù sao cô đều là bạn cậu, còn là cao thủ, nếu có lòng đi theo nhất định sẽ giúp đỡ.
Thiệu Tình giúp đỡ, thương vong của các thành viên trong nhóm của cậu sẽ giảm đáng kể, phải nói rằng đây là một điều tốt.
Cho nên cơm còn chưa ăn xong đâu, Tần Tử Khẻ vốn đã nóng lòng muốn quay về thông báo cho đội viên của mình, cuối cùng lại bị Thiệu Tình ngăn lại: “Em ăn xong trước đi.”
Sau đó cậu cùng Chư Mặc Thần, đều bị Thiệu Tình thêm một chén lớn cơm.
Ăn xong, cậu vội vàng muốn quay về, muốn làm công tác cho các thành viên trong nhóm. Thực tế có hai điểm. Sẽ sớm có người đi cùng họ. Đừng tò mò, không cần tùy tiện đi tìm tòi nghiên cứu thân phận bọn họ.
Sau đó, ngay cả khi phát hiện một cái gì đó, phải coi nó như thể không biết, không nhìn thấy nó.
Lúc ấy còn có đội viên ồn ào: "Lão đại, anh không phải tìm chị dâu cho chúng tôi chứ? Anh còn làm ra vẻ bí hiểm!"
Tần Tử Khê mặt đỏ lên, thẹn quá thành giận: "Không phải bảo các người không nên hỏi nhiều như vậy sao?"