Mạt Thế Chi Độc Mẹ Quỷ Bảo

Chương 194: Sức mạnh của sự ghen tị

Những người tị nạn đó khó có thể ăn no chứ đừng nói đến ăn thịt, họ ăn lương khô trên tay, sau đó ngẩng đầu lên bắt lấy mùi thơm trong không khí, nhìn món thịt của Thiệu Tình.

Người phụ nữ quyến rũ nhìn chiếc bánh quy nén trong tay, rồi nhìn vào thức ăn mà Thiệu Tình đang cầm, cô ả bỏ đi, quyến rũ nói: "A Nhuận, Anh Diệu, em muốn ăn thịt~"

Hai người đàn ông ngươi xem ta ta xem ngươi, họ thực sự không dám rời đội đi săn, nếu không, không biết động vật biến dị hay tang thi xuất hiện ở đâu, có thể đem bọn họ thành một món tráng miệng.

Sau tận thế, trong tự nhiên không có nơi nào hoàn toàn an toàn, trừ khi thực lực vượt trội, như nhóm Thiệu Tình nếu không tỷ lệ sống sót ở nơi hoang dã rất thấp.

Hai người đàn ông nhìn người phụ nữ quyến rũ với vẻ mặt khó xử. Người phụ nữ thay đổi sắc mặt, cô ả khịt mũi. "Theo anh em hai người, tôi thậm chí không thể ăn thịt, tôi đang làm gì!"

Hai người đàn ông nhanh chóng trấn an người phụ nữ. Anh chàng tên là Diệu nháy mắt với A Nhuận một cái, hai người tính toán, ngay sau đó A Nhuận đi về phía Thiệu Tình.

Thiệu Tình đang bày những món ăn còn lại trong nồi lên bàn, nhìn thấy một người đàn ông tráng kiện tiến lại gần, lấy lòng nói: “Em gái, có thể thương lượng với em chút được không, tôi sẽ cho em một ít tinh hạch, mua món ăn được không?”

Thiệu Tình thích làm rất nhiều, vài người bọn họ chắc chắn ăn không hết, hơn nữa cũng tiện cả hai bên, ai chả có lúc cần người giúp đỡ, cô gật đầu, lấy một món ăn mới trên bàn ra đưa cho người đàn ông tráng kiện.

Người đàn ông tráng kiện đếm tinh hạch trong tay, hơi đau lòng đưa cho Thiệu Tình một. Những tinh hạch này được anh ta và Diệu tích lũy trong vài tháng, chuẩn bị đến căn cứ mới an cư, thêm một số đồ vật mới. Kết quả bây giờ biến thành một đĩa đồ ăn.

Thiệu Tình tốt bụng và hào phóng, cho anh ta một đĩa đầy. A Nhuận liên tục nói lời cảm tạ và bưng đồ ăn đi. Thiệu Tình nấu cháo trên lửa nhỏ và mở một nồi khác, cơm đã được nấu chín .

Cô dọn cơm, bưng hết vào lều.

Sau khi A Nhuận bưng đồ ăn về, người phụ nữ lập tức dùng tay gắp một miếng thịt, miếng thịt có mùi vị rất ngon, cô ả dùng tay kéo góc áo của A Nhuận: "Sao lại là thịt gà? em muốn ăn thịt thỏ nướng. "

"Người ta chỉ có một con thỏ, nên nhất định không bán." A Nhuận đau đầu nói.

Người phụ nữ lập tức bất mãn, trừng lớn mắt nói: "Anh Diệu, A Nhuận, sau khi ở cùng hai anh em anh, em đã chịu không ít thiệt thòi, hiện tại em muốn ăn một con thỏ nướng! Các anh......" "

Anh Diệu vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, anh sẽ cố gắng tìm cách."

Trong mạt thế số lượng phụ nữ đã giảm đáng kể. Giống như họ, thật may mắn cho anh em cưới được một cô vợ, có nhiều người không thể tìm được bạn gái.

Vợ phải được cưng chiều.

Thịt gà đã động đũa, anh không thể cầm đi để người khác đổi lại. Anh sờ vào túi của mình, tinh hạch còn lại, bước tới, Thiệu Tình vừa lúc bước ra khỏi lều vì súp gà đã hầm tốt.

Kết quả là, cô nhìn thấy một người đàn ông mạnh mẽ đi tới, anh Diệu hơi xấu hổ lấy tinh hạch ra và nói: "Là như vậy, tôi có thể đổi một con thỏ nướng không?"

Người đàn ông cao hơn 1m8, đỏ mặt vì xấu hổ mà thoạt nhìn rất quẫn, Thiệu Tình đột nhiên nghĩ đến Nghiêm Hán Thanh, lúc anh thẹn thùng bắt đầu đỏ ửng từ vành tai sau đó lan ra hai má, đáng yêu kinh khủng.

Vội vàng đem ý niệm trong đầu ném ra bên ngoài, Thiệu Tình gật gật đầu: "Có thể." Dù sao nhà cô cũng không có ai ăn thịt thỏ, nếu không Nha Nha sẽ lăn lộn trên sàn nhà mất rồi.

Diệu ca cảm kích nói tạ, bưng thịt thỏ về.

Thiệu Tình lấy cả con gà ra khỏi nồi, mổ bụng gà, hỗn hợp canh nước và nấm ra.

Phần này là ngon nhất, cô cho một ít súp gà, múc một bát riêng, chuẩn bị phục vụ một vài người trong lều, sau đó tách toàn bộ con gà thành các dải thịt, ném trở lại nồi, tắt lửa.

Sau một thời gian ngắn, bạn có thể ăn được.

Người phụ nữ lại đỏ mắt* (* ghen tị), đôi mắt của ả không bao giờ trở lại bình thường sau khi ả thấy Nhị Ngốc cùng Yến Kì Nguyệt đi săn về.

Tại sao? Đều là phụ nữ, ả không kém Thiệu Tình, Thiệu Tình đi cùng với hai người đàn ông đẹp trai, hai người đàn ông đó rất xuất sắc có thể săn mồi, nhưng ả chỉ có hai người đàn ông cường tráng không có khả năng săn mồi.

Nhìn những gì Thiệu Tình đang ăn, sau đó nhìn lại ả.

Ả luôn là người được người khác hâm mộ, lẽ ra ả phải là người làm người khác hâm mộ, nhưng bây giờ, ả chỉ có thể ghen tị với người khác.

Dựa vào cái gì chứ!

Đố kỵ đã làm cho người phụ nữ mất lý trí, ả ta nhìn Thiệu Tình cách đó không xa, hàm răng sắp cắn nát, còn cố ý hét lên: “Tôi lại muốn uống canh gà!”

A Nhuận và anh Diệu hai người thật sự hết cách, tinh hạch của bọn họ đã tiêu gần hết, nói chung phải để lại một chút đề phòng.

Đề phòng sau này gặp phải chuyện gì đó, không đến mức không một xu dính túi.

"A Kiều, trong tay chúng ta đã không còn tinh hạch." A Nhuận bất đắc dĩ nói.

Người phụ nữ lúc đó đỏ mắt, liên tục đánh A Nhuận: "Tại sao tôi lại theo hai người không có bản lĩnh! Tôi thậm chí không thể uống một bát súp gà, tôi mặc kệ! Nếu anh không lấy nó cho tôi, tôi sẽ tự làm điều đó!

"A Kiều, A Kiều......" Anh Diệu gọi nhiều lần, định ngăn ả, anh vội vàng tiến tới kéo về, nhưng người phụ nữ đã chạy nhanh đến mức nháy mắt ả đã ở trước lều của Thiệu Tình.

Ả đột nhiên xốc mạnh rèm cửa của lều, chưa kịp nói gì thì ả đã nhìn thấy một tang thi trẻ con, từ trên cổ Nhị Ngốc quay đầu nhìn ả chằm chằm bằng một đôi mắt chỉ có hai tròng đen.

Ả sững sờ, lập tức hét lên một tiếng, thậm chí còn lồm cồm bò dậy, Thiệu Tình chỉ cảm thấy gân xanh trên trán đang nhảy theo.

Khi xa nhà, cô thực sự không thích phiền phức, khi gặp những chuyện tương tự, có thể giải quyết một cách hòa nhã, cô không keo kiệt để người khác chiếm chút lợi ích.

Ví dụ, việc trước là thuận lợi cho người khác và thuận tiện cho chính mình.

Nhưng khi người khác tìm đến cửa nhà, cô sẽ không trốn tránh, không thích phiền phức không có nghĩa là cô sợ phiền phức, ngược lại, cô đã từng sợ nhiều thứ trong cuộc sống, nhưng cô chưa bao giờ sợ phiền phức.

Sau khi người phụ nữ chạy ra, nắm lấy tay áo của anh Diệu, ả ta kinh hãi hét lên: "Có tang thi bên trong! Không! Người phụ nữ đó cũng vậy! Đều là tang thi!"

Giọng người phụ nữ rất lớn, những người tị nạn đang ăn cũng trở nên cảnh giác, cả đám đều cầm vũ khí đơn giản lên.

Một số cầm nông cụ trên tay, một số cầm ống thép, một số cầm dao làm bếp và một số cầm gậy gỗ. Bọn họ đã là chim sợ cành cong, nghe thấy hai chữ tang thi, có thể sợ tới mức chạy trốn.

Thiệu Tình vén lều lên, mặt mày ôn nhu, cô nhìn người phụ nữ, mỉm cười: "Tang thi? Ở nơi nào?"

Người phụ nữ sợ hãi, rúc vào lòng anh Diệu, chỉ vào phía sau của Thiệu Tình hét lên: "Tôi nhìn thấy! Một tang thi trẻ con...... Vừa nằm trên lưng người đàn ông!"

Thiệu Tình trên mặt nở nụ cười, nhưng trong mắt lại không có chút ấm áp: " Vị tiểu thư này chẳng lẽ đói đến ảo giác? Có tang thi nằm trên lưng người ta? Cô xem quá nhiều truyện ma, hay nhanh đi ăn cơm đi. ”

A Nhuận cùng Diệu ca cùng Thiệu Tình đã tiếp xúc, thấy cô là một người tốt. Họ cũng cảm thấy hôm nay người phụ nữ này cố tình gây sự quá mức, liền khuyên ả: "Đúng vậy A Kiều, đi ăn ngay đi, đồ ăn sắp nguội rồi".

Người phụ nữ đẩy A Nhuận ra và hét lên: "Bên trong thực sự có một tang thi! Tại sao em phải lừa anh! Em đã tận mắt chứng kiến!" Nói xong ả bât gặp ánh mắt không nhiệt độ của Thiệu Tình, ả sững sờ, giọng nói trở nên yếu ớt hơn.

Thiệu Tình nói với hai người đàn ông: "Hai người coi chừng bạn lữ của mình, người yêu và con của tôi muốn ăn cơm."

A Nhuận cùng anh Diệu nhanh chóng đỏ mặt xin lỗi: "A Kiều bình thường không như vậy. Tôi thực sự rất xấu hổ, tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô."

Cô ả ủy khuất, ả tiến lên, định kéo rèm lều rơi ra, lại bị A Nhuận cùng anh Diệu lôi lại.

Nếu bình thường thì có lẽ ả coi như không nhìn thấy, người ta chỉ nuôi tang thi, không ảnh hưởng gì đến ả, tất cả quét tuyết trước cửa thôi.

Nhưng hôm nay, ả đã choáng váng vì đố kị, trong lòng tràn đầy ham muốn vạch trần "chân tướng" của Thiệu Tình, tốt nhất là nên xúi giục mọi người gϊếŧ cô.

Ả giãy thoát khỏi A Nhuận cùng anh Diệu, hai nam nhân không dùng lực quá lớn sợ niết đau ả, khi ả chạy lên, Thiệu Tình không ngăn trở, có người muốn tìm chết, cô ngăn đón làm gì?

Người phụ nữ kéo rèm lều xuống và nói với những người tị nạn: "Nhìn đi, tôi không nói dối các người! Có một tang thi trong lều của cô ta!"

Nhị Ngốc bước ra ngoài, anh ta cố tình để mắt mình biến thành một màu đỏ tươi, Tiểu Ngư nằm trên cổ cũng vươn đầu, Tiểu Hoa cắn ngón tay, lộ ra răng nanh đang cười, cộng thêm bánh bao nhỏ với một mắt tối om, một mắt bình thường, nhóm người tị nạn sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất.

Thiệu Tình dựa vào ngực Nhị Ngốc, duỗi móng tay màu đen xám ra, nhấc cằm Nhị Ngốc, lười biếng nhìn người phụ nữ: "Nhà tôi là người hay là tang thi thì liên quan gì đến cô? Xen vào việc của người khác, đầu lưỡi sẽ thối rữa."

Yến Kì Nguyệt bưng canh gà, cũng lười biếng vươn đầu ra: "Bảo bối, đến ăn cơm, giải quyết sau."

Sức mạnh ghen tị thật sự thực đáng sợ, trực tiếp làm người phụ nữ chiến thắng sợ hãi, ả kích động nói với mọi người: "Các ngươi xem, bọn họ là tang thi! Cả nhà bọn họ đều là tang thi! Chúng ta cùng tiến lên, gϊếŧ bọn họ!"

Không ai động, những người chạy có chút lý trí, giống như nhóm Thiệu Tình, ngoại trừ một vài chỗ, không nhìn thấy gì khác giống tang thi, vừa thấy đó là cấp bậc rất cao, bọn hắn làm sao chọc được nổi?

Có người còn thầm mắng nữ nhân là kẻ tọc mạch.

Mấy người Thiệu Tình che giấu thân phận, thoạt nhìn cũng không chuẩn bị làm gì bọn họ, bọn họ sống hòa thuận không phải tốt sao? Trong nhóm bọn họ không có dị năng giả cường đại, làm sao có thể đấu được nhóm Thiệu Tình?

Nhưng nếu bị bại lộ, liệu Thiệu Tình có tiếp tục duy trì được hòa bình?

Người phụ nữ vẫn vừa nhảy vừa kích động: "Sợ gì? Chúng ta đông hơn! Chúng ta mạnh như vậy! Bọn họ chỉ là mấy tang thi thôi? Đừng sợ, cùng nhau đi gϊếŧ bọn họ!"