Vốn Thiệu Tình nghĩ tang thi làm bộ như phụ nữ có thai kia biết khó mà lui, sẽ không xuất hiện nữa, không nghĩ rằng đến đêm, Thiệu Tình đang ngủ mành bị xốc lên.
Đã nhiều ngày hai người đàn ông kia trước nửa đêm đều tự quay về lều của mình ngủ, đến sau nửa đêm lại lặng yên không một tiếng động đến lều Thiệu Tình, một trái một phải, rất nhanh liền đem Thiệu Tình biến thành bánh kẹp thịt.
Chỉ là tối nay bất đồng, mành vén lên một cái, theo đó có một mùi máu tươi nhàn nhạt trộn lẫn mùi hôi bay vào, Thiệu Tình vốn tưởng Nhị Ngốc cùng Yến Kì Nguyệt, liền lười mở mắt, nhưng khi ngửi thấy mùi kia, Thiệu Tình chỉ biết đến tuyệt đối không phải hai người kia!
Đây là mùi hôi, mùi máu tươi, thường thường xuất hiện ở trên người tang thi, Thiệu Tình lập tức mở mắt, dây leo đã chui từ dưới đất lên.
Tên trộm tang thi kia cũng không chính diện chống lại Thiệu Tình, nó cúi đầu, lăn một vòng về phía trước, tránh đi những dây leo này, duỗi tay định bắt bánh bao nhỏ.
Trùng hợp Nha Nha đang nằm ngủ trên bụng bánh bao nhỏ, tiếng xé gió vang lên, nó liền mông mông lung lung mở mắt, theo phản xạ cắn lên một ngụm.
Da thịt tang thi đều cứng đơ thối rữa, hương vị khẳng định rất kém, sau khi Nha Nha cắn một ngụm, liền ghé vào trên bụng bánh bao nhỏ anh anh anh phun.
Đây đại khái là thứ khó ăn nhất trong những thứ nó từng ăn qua, Nha Nha cắn một ngụm này, liền đem mục tiêu của tang thi bại lộ, nguyên nhân đêm nay nó đến đánh lén, dĩ nhiên là bánh bao nhỏ.
Thiệu Tình không nói hai lời, đầu tiên ném hoa đèn l*иg ra ngoài, hoa đèn l*иg kia là cô lấy lúc ở trong rừng, bởi vì màu sắc và ngoại hình đều rất khác biệt, ban đêm có khả năng phát sáng, cho nên bị cô giữ lại.
Hoa đèn l*иg bị ném một cái, liền bị treo trên đỉnh lều, ánh sáng phấn nộn đem toàn bộ lều chiếu sáng rõ ràng.
Tang thi kia cũng bị lộ ra, nó mặc váy hồng nhạt, chỗ cổ áo đã rách tung toé, bộ ngực lộ ra là một mảng thịt nát, điều này chỉ làm cho Thiệu Tình nhìn rõ tang thi đó, đây không phải là tang thi biết ăn vạ ban ngày đã gặp sao?
Tang thi này lá gan nhưng thật ra rất lớn, ban ngày gặp một chuyến, nửa đêm còn dám lại đây tập kích.
Lúc này Thiệu Tình không chuẩn bị lại để nó chạy thoát, năm ngón tay cô khép lại, dây leo phóng ra lập tức hình thành một cái l*иg giam giống như l*иg sắt, ý định đem tang thi này nhốt bên trong.
Nhưng tang thi này xác thực thông minh, nhìn thấy Thiệu Tình ra tay, ngay cả ý muốn phản kháng cũng không có, quay đầu bỏ chạy, nhưng vận khí nó không tốt, vừa quay đầu liền đυ.ng phải Nhị Ngốc cũng đến " Tập kích đêm".
Nhị Ngốc giật mình, duỗi tay theo phản xạ trực tiếp bắt nó túm về lều, đúng lúc bị l*иg sắt vừa thành hình chế trụ.
Tang thi kia bị nhốt trong l*иg sắt, còn không an tĩnh, vẫn có ý định dùng móng tay và răng nanh của mình cào đứt, cắn đứt dây leo, nhưng tính cứng rắn dây leo của Thiệu Tình nằm ngoài dự kiến của nó, móng tay nó cào đều bị chặt đứt, ngay cả một cái gai nhọn cũng không cào rơi được.
Thiệu Tình dùng dây leo đem l*иg sắt kéo lên, treo ở cửa lều, dù sao âm thanh tang thi liên tục cào sàn cũng rất ảnh hưởng giấc ngủ của bánh bao nhỏ.
Sau khi thu phục xong hết thảy, Thiệu Tình bất chấp tất cả xốc chăn lên, nói với Nhị Ngốc: "Còn ở bên ngoài ngẩn người làm gì? Mau ngủ."
Nhị Ngốc không nói hai lời liền chui vào chăn, đặc biệt hạnh phúc ôm lấy eo Thiệu Tình, vốn cậu còn ý đồ cọ cọ ngực Thiệu Tình, trước kia cậu thường xuyên dựa vào động tác cọ này, ăn đậu hủ Thiệu Tình, Sau khi ăn xong liền chớp chớp mắt, bày ra một tư thái vô tội là tốt rồi.
Nhưng mà lần này, cậu bị Thiệu Tình chụp một cái vào trong chăn, cái tát này của Thiệu Tình dùng sức không nhỏ, mặt Nhị Ngốc hướng xuống, mũi đều có chút ê ẩm, rõ ràng dĩ vãng một chiêu này là trăm thí bách linh* (* trăm lần thử trăm lần trúng), lúc này đây sao lại không nhạy?
Không đợi Nhị Ngốc suy nghĩ cẩn thận, Yến Kì Nguyệt cũng vụиɠ ŧяộʍ đến đây, anh vừa đến liền thấy l*иg sắt treo trước cửa, còn có tang thi ở trong l*иg sắt, biểu tình tức khắc điều chỉnh một chút, vẻ mặt lo lắng vọt đi vào.
Tuy biết rằng, lấy thực lực Thiệu Tình tuyệt đối sẽ không bị thương, nhưng mà...... Sau khi Yến Kì Nguyệt vọt vào, tìm đúng vị trí, chuẩn bị chui đầu vào trong lòng Thiệu Tình, anh anh một chút, biểu đạt mình lo lắng và sợ hãi, đương nhiên còn có thể nhờ việc kiểm tra có thể lấy cớ có bị thương hay không, ăn một tí xíu đậu hũ như vậy.
Sau đó anh còn chưa nhào vào trong lòng Thiệu Tình, đã bị một cái tát chụp trên mặt đất.
Yến Kì Nguyệt:......
Hoàn toàn không muốn tiếp tục dung túng bọn họ, Thiệu Tình lôi kéo chăn, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngủ!"
Hai người cho dù có nhiều tâm tư hơn nữa, cũng chỉ có thể thành thành thật thật ngủ, sáng sớm hôm sau, sau khi Thiệu Tình tỉnh dậy, liền đi ra ngoài đánh răng rửa mặt, thuận tiện còn cầm một cây cải củ, đút cho Nha Nha làm phần thưởng, dù sao tối hôm qua nó làm không tồi.
Rửa mặt xong, chính là nên xử lý tang thi này, nếu nửa đêm nó không lại đây đánh lén, ý đồ gây bất lợi đối với bánh bao nhỏ, Thiệu Tình cũng sẽ không để ý nó chạy mất, thế mà nó cư nhiên tự mình muốn chết, đến đây đánh lén bánh bao nhỏ, cái này đã dẫm nát điểm mấu chốt Thiệu Tình.
Thiệu Tình cẩn thận nghiên cứu một chút, nó chỉ là tang thi cấp ba, nhưng đã xảy ra một ít biến dị, cho nên phương diện chỉ số thông minh so với tang thi bình thường cao hơn một chút, sau khi nghiên cứu xong, Thiệu Tình liền đem nó cắt lấy tinh hạch.
Yến Kì Nguyệt còn tự giải phẫu thi thể tang thi kia, chuẩn bị nghiên cứu, nó trở nên tương đối thông minh là vì duyên cớ gì.
Sau đó Yến Kì Nguyệt đã bị đánh, bởi vì khi anh giải phẫu tang thi này, những người khác đều đang ăn sáng, anh lại ngay trên mặt đất trước lều, bày một cái đệm giường, tiếp đó liền đem tang thi kia giải phẫu, trong không khí đều là hương vị máu tanh và mùi hôi thối, còn có lục phủ ngũ tạng gì đó, nhất là cái ruột kia xôn xao chảy đầy đất, chua thối.
Sau đó Cố Phán Phán đi đầu, đặt bát đũa xuống, liền đem Yến Kì Nguyệt phóng ngã.
Kỳ thật cái này cũng không thể trách Yến Kì Nguyệt, nhân viên nghiên cứu đều như vậy, lòng hiếu kỳ vừa dâng lên, làm sao quản đây là ở địa phương nào, cho nên anh bị đánh cũng không oan.
Thu thập xong tang thi này, nhưng Thiệu Tình vẫn luôn bận tâm, cô phát hiện một hiện tượng thật không tốt, bánh bao nhỏ giống như đối với tang thi có một lực hấp dẫn không bình thường.
Loại lực hấp dẫn này tựa như đồ tham ăn thấy mỹ thực, tham tiền thấy hoàng kim, thậm chí so với những cái này còn kịch liệt hơn một chút.
Khác không nói, chỉ cần nói cái tang thi đánh bất ngờ này, trí tuệ của nó so với tang thi bình thường cao hơn, cho nên ban đầu gặp qua, một nó phát hiện thực lực của Thiệu Tình cao hơn so với nó, hơn nữa người đông thế mạnh, liền lập tức bỏ chạy.
Nhưng đến nửa đêm, nó như cũ không chống cự được khát vọng, vụиɠ ŧяộʍ chạy đến đánh lén, mục tiêu đánh lén đúng là bánh bao nhỏ.
Cái này đã chứng minh lực hấp dẫn của bánh bao nhỏ đối với tang thi.
Vì thế Thiệu Tình hỏi riêng Nhị Ngốc, dù sao trong nhóm bọn họ Nhị Ngốc là người duy nhất tồn tại tương đối gần tang thi bình thường, sau đó Nhị Ngốc thật chuẩn xác nói cho Thiệu Tình, lúc cậu nhìn thấy bánh bao nhỏ, cũng có xúc động, tiềm thức nói cho cậu biết cắn nuốt máu thịt bánh bao nhỏ, có thể cho hắn khả năng tăng lên rất lớn.
Hơn nữa từ khi bánh bao nhỏ thăng cấp, loại dụ hoặc này sẽ càng ngày càng cao.
Nhưng Nhị Ngốc có thần trí, nhân loại và dã thú lớn khác nhau nhất chính là nhân loại có thể dùng lý trí vượt qua du͙© vọиɠ bản thân, mà dã thú khuất phục du͙© vọиɠ của nó.
Nhị Ngốc có thể khắc chế xúc động của mình, tang thi bình thường cũng không thể, đây cũng là nguyên nhân sẽ có tang thi hướng về phía bánh bao nhỏ.
Thiệu Tình không khỏi cực kỳ lo lắng, bánh bao nhỏ thành bánh trái thơm ngon trong mắt tang thi, bản thân bé lại không có bao nhiêu năng lực tự bảo vệ mình, vạn nhất một mình gì đó vậy rất nguy hiểm.
Bánh bao nhỏ cũng có loại dị năng có năng lực đặc thù, năng lực của bé có vẻ cùng loại với cắn nuốt, có thể cắn nuốt gì đó cũng rất nhiều loại, tỷ như dị năng của dị năng giả, lại như lực sinh mệnh con người.
Bé cắn nuốt cũng có tác dụng đối với tang thi, nhưng năng lượng cắn nuốt được cũng có hạn, bánh bao nhỏ lần trước ở căn cứ Lâm Xuyên cắn nuốt Kiều Ngữ, sau đó năng lượng trong cơ thể bé liền bành trướng thật lâu, mới bị bé tiêu hóa hết.
Kiều Ngữ cấp bậc không cao, nếu đổi dị năng giả cấp ba, phỏng chừng bánh bao nhỏ cũng chỉ có thể cắn nuốt một bộ phận năng lượng, nếu bé mạnh mẽ cắn nuốt, cũng có khả năng rất lớn sẽ bị năng lượng đầy quá mà nổ tung.
Đợi khi bánh bao nhỏ cũng thăng lên cấp ba, dị năng giả đồng cấp bé có thể tùy ý cắn nuốt, tuy nhiên cũng không thể cắn nuốt quá nhiều, hơn nữa khi bé cắn nuốt, cần phải tiếp xúc với đối phương mới có thể có tác dụng.
Năng lực này kỳ thật dùng rất tốt, người bình thường sẽ không phòng bị một đứa trẻ chỉ có bốn, năm tuổi, nhưng Thiệu Tình không thể đánh cược những người có ác ý hay tang thi sẽ nương tay đối với bánh bao nhỏ, cho nên bảo hộ bánh bao nhỏ như thế nào, lại trở thành vấn đề khó khăn không nhỏ.
Nhất là tang thi, tang thi bắt được bánh bao nhỏ, chỉ sợ phản ứng đầu tiên chính là trực tiếp ăn luôn đi.
Tuyệt đối không thể để cho con rời cô quá xa, đừng nói trong phạm vi tầm mắt, tốt nhất bảo trì ở trong vòng mấy mét, như vậy Thiệu Tình mới có thể an tâm.
Nghĩ nhiều quá cũng vô dụng, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, Thiệu Tình loạn thất bát tao suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng cũng chỉ có thể thở dài, sau đó nhìn về phía Nha Nha trong lòng bánh bao nhỏ.
Tuy nói sức chiến đấu của Nha Nha thấp đến đáng thương, nhưng nếu gặp phải chuyện gì, nó vẫn có thể nổi lên một ít tác dụng nhất định, Thiệu Tình quyết định chú ý rèn luyện Nha Nha một chút.
Lần này lên đường, lái xe trở thành Yến Kì Nguyệt, sau đó Thiệu Tình bắt đầu lật tìm hàng trữ, lật xong liền tách miệng Nha Nha ra, bắt đầu nhồi thức ăn cho vịt, a không đúng, là nhồi thức ăn nuôi nấng thỏ.
Cô đút cho Nha Nha đều là thứ tốt, có một ít là tinh hạch tang thi cấp bậc không thấp, đại bộ phận đều là cấp hai, cô và nhóm đội hữu không dùng đến, nhưng đối với Nha Nha mà nói, đã là tinh hạch rất cao cấp.
Còn có một ít thực vật có lợi cho động vật biến dị thăng cấp, và tinh hạch trong cơ thể động vật biến dị, tóm lại toàn bộ buổi sáng, Nha Nha đều đau trong vui sướиɠ.
Đi không tới nửa giờ, Nha Nha cũng đã lên tới cấp ba đỉnh, dù cấp ba đỉnh này của nó rất hơi nước, hơn nữa vì nguyên nhân chủng tộc phương diện lực công kích khẳng định có vẻ kém hơn so với dã thú lớn hung mãnh, hơn nữa chỉ dùng tinh hạch tạo ra, so với động vật biến dị cấp ba đỉnh bình thường thực lực thấp hơn rất nhiều, càng mấu chốt là Nha Nha nhát gan......
Di, nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy nó không dùng làm gì được, hoàn toàn chỉ có thể dùng để nướng ăn.
Nha Nha nhịn không được hơi rụt cổ, tổng cảm thấy cúc hoa căng thẳng, cả người lạnh toát, lông thỏ đều không nhịn được dựng thẳng lên.
Thăng cấp xong, Nha Nha đã bị Thiệu Tình ném về trong lòng bánh bao nhỏ, giờ phút này tâm tình Nha Nha rất hạnh phúc, hơn nữa đặc biệt cảm kích Thiệu Tình, nếu nói trước kia nó là khuất phục dưới vũ lực của Thiệu Tình, không dám chạy trốn, vậy hiện tại chính là người khác làm cho nó chạy, nó cũng sẽ không chạy.
Rất nhanh Nha Nha liền cảm thấy nếu có cơ hội vẫn nên chạy đi!
Bởi vì giữa trưa lúc nghỉ ngơi, Thiệu Tình đã bắt đầu đem Nha Nha thành chó săn, nguyên nhân là như này, Nha Nha đã lên cấp ba, nhưng năng lực thực chiến như cũ rất thấp, lực phản ứng từ các phương diện khác cũng không cao, đây là phải trải qua huấn luyện nhất định.
Vì thế Thiệu Tình đã bắt mấy con chuột biến dị, con mèo biến dị các loại động vật nhỏ linh tinh đến, sau đó thả ra để cho Nha Nha đuổi bắt.
Đuổi không kịp cũng không sao, chỉ là giữa trưa không có cơm ăn mà thôi, buổi tối cũng không được ăn cơm, ngày mai có cơm ăn hay không cũng phải nhìn tâm tình.
Nha Nha hàm chứa ngậm lệ nóng, giống như kiễng chân không ngừng vèo vèo mà chạy đi ra, sau đó ngậm một con chuột to biến dị trở về, sau đó lại vèo vèo mà chạy đi ra, ngậm một con mèo biến dị trở về.
Động vật biến dị này sẽ phản kháng, mặt Nha Nha đều bị cào nở hoa, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương, cuối cùng là bánh bao nhỏ đau lòng Nha Nha, ôm Nha Nha không buông tay, vốn muốn huấn luyện một hộ vệ có vẻ đủ tư cách đi ra, bảo hộ bánh bao nhỏ, Thiệu Tình cũng không thể không thả cho Nha Nha một con ngựa.
Toàn bộ hành trình mắt Nha Nha u oán nhìn Thiệu Tình, cuối cùng chỉ rũ lỗ tai to còn lại xuống, đáng thương hề hề chui trong lòng bánh bao nhỏ.
Nói tới đây nhất định phải tán gẫu một chút năng lực khôi phục của các giống loài, lấy nhân loại mà nói, sau mạt thế, cho dù là người thường năng lực khôi phục so với trước mạt thế đều cao hơn rất nhiều.
Đại khái đây là năng lực thích ứng của con người, nhân loại không ngừng thích ứng hoàn cảnh, sau đó thân thể tương ứng sinh ra tiến hóa, cho nên đến sau mạt thế, thể lực đại bộ phận người thường cũng rất không tồi, ít nhất trừ tình huống đặc thù, ví dụ như bị thương sau cảm nhiễm, hoặc là bởi vì bị thương mà thể chất suy yếu, còn không rất ít người sẽ sinh bệnh.
Mà năng lực khôi phục của dị năng giả so với người bình thường còn cao hơn rất nhiều, vết thương giống nhau, khả năng khôi phục của người thường cần mười ngày, dị năng giả chỉ cần ba, năm ngày, mà Thiệu Tình và Nhị Ngốc chỉ cần một ngày, thậm chí vài giờ đồng hồ.
Cũng không phải tất cả tang thi đều giống như bọn họ có năng lực khôi phục đặc biệt đáng sợ như vậy, bởi vì nguyên nhân thân thể của tang thi đã chết nên vết thương trí mệnh bình thường đối chúng nó mà nói cũng đã không nguy hiểm đến tính mạng, rất nhiều tang thi mất đi tứ chi, nửa thân thể, thậm chí chỉ còn lại có đầu còn có thể há mồm cắn người.
Chỉ có đem đầu đánh vỡ đánh nát, chúng nó mới có thể chân chính tử vong.
Nhưng đại bộ phận tang thi nếu mất đi một bộ phận tứ chi, sẽ không mọc dài trở lại, chúng nó nhiều nhất sẽ không vì vậy mà bị thương nặng, cũng không giống như nhân loại vì mất máu quá nhiều mất đi sức chiến đấu, không hơn.
Có bộ phận nhỏ tang thi năng lực khôi phục rất mạnh, chúng nó thông qua cắn nuốt máu thịt đồng loại, để bù lại cho bản thân, tỷ như nói có tang thi bụng bị đánh thủng một lỗ, nó ăn đồng loại, sau đó cái lỗ trên bụng lành lại tốt lắm.
Cũng có cùng loại tình huống này, mà động vật biến dị và người so cùng với tang thi cũng không giống nhau, chúng nó bị thương cũng sẽ đổ máu, trong máu thịt cũng không giống như tang thi đựng độc tố, sau khi bị thương cũng sẽ chậm rãi khôi phục, đại bộ phận động vật biến dị so với dị năng giả tốc độ khôi phục còn nhanh hơn không ít.
Mặt Nha Nha đều bị cào nở hoa, nhưng ngày hôm sau, nó như trước là một con thỏ tốt vui vẻ nhảy nhót tung tăng, vết thương trên mặt cũng đã không còn thấy được.
Những lúc này, Thiệu Tình sẽ nhịn không được nhìn khóe mắt Nhị Ngốc, khóe mắt có một vết sẹo thật dài, từ vị trí lông mi kéo đến má, phía dưới đôi mắt gần một đốt ngón tay.
Dựa theo lẽ thường mà nói, miệng vết thương này của Nhị Ngốc phải sớm khôi phục đến ngay cả sẹo cũng không còn mới đúng, nhưng sẹo này vẫn còn lại, vết sẹo cũng không xấu, chỉ làm cho mặt Nhị Ngốc thanh tú thoạt nhìn tăng thêm hai phần khí thế hung ác, cho dù có biến dạng kỳ thật cũng không sao, vì Thiệu Tình sẽ không để ý, nhưng Nhị Ngốc rất để ý.
Cậu thường xuyên trộm thông qua kính chiếu hậu quan sát mặt mình, mỗi khi nhìn thấy vết sẹo ở khóe mắt, cậu đều nhịn không được lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Nhất là ngồi bên cạnh một Yến Kì Nguyệt làm đối lập, trực giác dã thú làm cho cậu từ trên người Yến Kì Nguyệt cảm nhận được uy hϊếp rất lớn.
Tựa như trong động vật, tựa như giống đực khi theo đuổi phối ngẫu sẽ bày ra tư thái hùng tráng nhất của bản thân đối với giống cái, nói chung Nhị Ngốc cảm thấy cậu cần cho Thiệu Tình nhìn thấy bộ dạng tốt nhất của cậu, nhưng thực rõ ràng, vết sẹo này phá hủy hoàn mỹ của cậu.
Thấy thế nào cũng cảm thấy vết sẹo này thực đột ngột, thực xấu, trước kia Nhị Ngốc chưa bao giờ chú ý phương diện diện mạo bề ngoài, hiện tại lại bắt đầu so sánh.
Tuy cậu không biểu hiện ra ngoài, Thiệu Tình vẫn có thể cảm nhận được, ví như khi ngủ cậu thích ngủ ở bên trái, sau đó khi nghiêng mặt sẽ đem khóe mắt bên phải đặt ở trên gối đầu, như vậy vết sẹo kia sẽ không lộ ra.
Lại như lúc ngồi cùng Thiệu Tình, cậu có vẻ cố ý đem sườn mặt bên phải tránh một chút, sau đó dùng mặt bên trái tương đối hoàn hảo đối mặt Thiệu Tình.
Tình huống như vậy diễn ra rất nhiều, cho dù Thiệu Tình có vẻ trì độn, cuối cùng cũng sẽ phát hiện, huống chi Thiệu Tình là người rất mẫn cảm. Kinanh1257_cungquanghang
Cô đã sớm phát hiện, ngược lại không cảm thấy Nhị Ngốc làm dáng, chỉ là hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của Nhị Ngốc, cảm thấy có chút buồn cười, liền nổi ý xấu vẫn luôn đang âm thầm quan sát.
Nhị Ngốc hiển nhiên rất hoang mang, nhất là những người đàn ông bên cạnh cậu, toàn bộ đều rất xuất chúng, nếu Nhị Ngốc đứng giữa đám đàn ông bình thường như vậy một vết sẹo nho nhỏ sẽ không tính là gì, nhưng khi cậu đứng ở giữa vài người đàn ông xuất chúng, một chỗ thiếu hụt nho nhỏ, sẽ bị phóng đại cực lớn.
Nhị ngốc rất khổ sở, cậu tuy là một tang thi, phương diện chỉ số thông minh tựa như một đứa trẻ, nhưng cậu có trực giác giống như dã thú, có ít người cậu nhìn một cái là có thể phát giác đối phương đối với cậu có ác ý hay không.
Mà có vài người cậu liếc mắt một cái, thì biết bọn họ đối với Thiệu Tình có tình ý.
Ít nhất trước mắt mà nói, nam nhân bên cạnh Thiệu Tình, không có một người nào bớt lo, trong tình trạng tình địch đập vào mắt như vậy, Nhị Ngốc liền càng nôn nóng.
Vì thế một vết sẹo, một chỗ thiếu hụt, sẽ phóng đại vô hạn ở trong lòng cậu, có đôi khi Nhị Ngốc và Yến Kì Nguyệt hoặc là đám người Cố Xuyên nói chuyện, Nhị Ngốc sẽ không tự chủ được nghĩ, Thiệu Tình có phải ghét bỏ cậu hay không?
Bộ dạng này của cậu ở trong mắt Thiệu Tình phá lệ đáng yêu, dù sao Thiệu Tình chưa bao giờ gặp bộ dạng này của Nhị Ngốc, vì thế cảm thấy rất mới lạ.
Bất quá nhìn lâu Thiệu Tình lại bắt đầu đau lòng, không muốn nhìn bộ dạng ủy khuất như vậy của Nhị Ngốc, Thiệu Tình sờ cằm, làm sao mới có thể trấn an Nhị Ngốc?