Mấy người Thiệu Tình bắt động vật biến dị làm thức ăn, một đường thông thuận trở về, lúc này Thiệu Tình tự nhiên không biết, toàn bộ thủ đô đều vì cô loạn cả lên, đặc biệt là người quen nào đó đó, toàn bộ hành trình hắn đều là bộ dáng không dám tin, thẳng đến Thiệu Tình rời đi.
Trên đường trở về, toàn bộ đoàn đội nhỏ đều là sóng ngầm mãnh liệt, biểu hiện cụ thể là dạng này, đến buổi tối, buồn ngủ tự nhiên nên đi ngủ, tổng cộng có bốn lều, Thiệu Tình và bánh bao nhỏ một cái, Cố Phán Phán cùng Thiệu Đồng một cái, còn lại nam nhân tự phân chia.
Nhưng Nhị Ngốc không nói hai lời liền nhào đến, treo trên người Thiệu Tình, Yến Kì Nguyệt vốn đang rất rụt rè nháy mắt cũng nhào lên, treo lên bên kia của Thiệu Tình.
Nếu không phải Thiệu Tình là tang thi, sức mạnh so với dị năng giả bình thường còn lớn hơn, có thể đã làm cho hai người kia té trên đất.
"Hai người muốn làm cái gì vậy?" Thiệu Tình bất đắc dĩ nói, Nhị Ngốc không nói được, hay dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn chằm chằm Thiệu Tình.
Trong mắt cậu tràn ngập "Chúng ta đã tách ra lâu như vậy, Ngốc rất nhớ Tình, cùng nhau ngủ đi mà, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cùng nhau ngủ, Ngốc còn có thể trông giúp bánh bao nhỏ".
Thiệu Tình muốn cự tuyệt, nửa ngày cũng không có nghĩ ra lý do, liền quay đầu nhìn Yến Kì Nguyệt, Yến Kì Nguyệt lập tức hoa lê dính mưa nói: "Lúc trước em săn sóc cơ thể của tôi, đều cùng nhau ngủ, nửa đêm còn dậy tìm thuốc nấu canh cho tôi, hiện tại em có bọn họ liền không cần tôi, tôi mặc kệ, tôi muốn ngủ cùng em!"
Thiệu Tình nghĩ nghĩ, sau đó đem hai người đàn ông treo trên người mình kéo xuống, ném toàn bộ ra ngoài
Bị ném ở cửa Nhị Ngốc x Yến Kì Nguyệt:......
Ngủ cũng nhất định là ngủ không an bình, Thiệu Tình ngủ thẳng tới nửa đêm, đại khái mười một giờ đêm, rèm cửa đã bị xốc lên, ngũ cảm Thiệu Tình cực kì nhạy bén, lập tức liền nhận thấy có người tiến vào, cô động cũng lười động, bởi vì người đến đã đi tới trước túi ngủ hai người.
Túi ngủ này đã được sửa, thành vách bị hủy, hình dạng bằng phẳng, bởi vì trước kia Nhị Ngốc cũng thích chen lại đây ngủ, ba người ngủ không được, đành phải hủy đi.
Người thứ nhất lại đây, mắt Thiệu Tình cũng không cần mở, liền phát giác đây là Nhị Ngốc, Nhị Ngốc lén lút ghé vào trước ngủ túi, nhìn Thiệu Tình lưỡng lự hồi lâu, sau đó mới vụиɠ ŧяộʍ chui vào trong chăn.
Khi vừa mới bắt đầu tiến vào, cậu sợ đánh thức Thiệu Tình sẽ bị đá ra ngoài, liền ngủ ở bên cạnh, tay chân cuộn tròn, nhưng rất nhanh cậu không tự chủ biến thành một con bạch tuộc, quấn ở trên người Thiệu Tình.
Nhị Ngốc tiến vào không bao lâu, lại có người xốc rèm cửa lên, lén lút chui vào, người này so với Nhị Ngốc quyết đoán hơn, không nói hai lời liền tiến vào chăn.
Sau đó người nọ liền sửng sốt, bởi vì Thiệu Tình trên người còn nằm bò một người Nhị Ngốc, quả nhiên là tiên hạ thủ vi cường, Yến Kì Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nghĩ, sau đó bò lên bên kia Thiệu Tình, hai người ngươi xem ta ta xem ngươi, ai cũng không chịu yếu thế.
Bánh bao nhỏ nằm ở trong chăn bị đẩy đặc biệt không thoải mái, bé ôm Nha Nha, mông nhỏ cọ cọ đẩy Yến Kì Nguyệt.
Thiệu Tình liền duỗi tay đem bánh bao nhỏ kéo lên, đặt trên bụng chính mình, tay cô vừa động, hai người đàn ông đều cứng ngắc, hận không thể đem bản thân lui đến góc tường, không bị phát hiện.
Thiệu Tình dựng thẳng ngón tay đặt ở trên môi, nhỏ giọng nói: "Hư...... Đừng đánh thức bảo bảo, bằng không tôi đem hai người đều đá ra ngoài!"
Hai người vừa nghe vậy, Thiệu Tình đây là cam chịu cho bọn họ đêm nay có thể không cần đi ra ngoài, nhất thời hai người đều có chút vui vẻ, cũng biết là nhờ dính ánh sáng của bánh bao nhỏ, cho nên một người hai người đều rất thành thật, yên lặng a.
Bánh bao nhỏ ngủ ở trên bụng Thiệu Tình, ngủ đặc biệt sâu, cảm giác được dưới người lành lạnh cực kì thoải mái, còn tự cọ cọ hai cái.
Một đêm không nói chuyện, buổi sáng ngày hôm sau, lúc Thiệu Tình dậy, hai người đàn ông ngủ ở hai bên lại biến thành bạch tuộc quấn ở trên người cô.
Thiệu Tình muốn bò dậy, phải chờ hai người tỉnh rồi nói sau, cô bất đắc dĩ trợn tròn mắt đếm tinh hạch trong không gian trong chốc lát, chờ đến khi tinh hạch cao cấp đều bị cô đếm xong, hai người đàn ông và một bánh bao mới tỉnh ngủ.
Người tỉnh dậy đầu tiên là Nhị Ngốc, Yến Kì Nguyệt cũng tỉnh, Nhị Ngốc còn mê mang, trên đầu mọc một cây ngốc mao, làm cho Thiệu Tình có một loại xúc động muốn xoa đầu cậu.
Mà Yến Kì Nguyệt chính là một loại phong cách khác, anh lười biếng nằm ở một bên, ngáp một cái, khóe mắt còn hơi ướŧ áŧ, thoạt nhìn sương mù mênh mông, đặc biệt mị hoặc.
Hai người đều là đàn ông cực phẩm, nhưng mà Thiệu Tình dường như không thấy được, ôm bánh bao nhỏ lên liền đi, hoạt động thân thể, nếu không phải cô là tang thi, đêm qua trên dưới như vậy, nửa người cô đều tê đến cứng ngắc mới thôi.
Thiệu Tình đi ra ngoài, hai người đàn ông lập tức đi theo, vì thế Thiệu Tình vén mành một cái, liền đưa tới vô số ánh mắt.
Mấy người Cố Phán Phán tất cả đều nhìn Thiệu Tình với ý tứ hàm xúc không rõ, và hai người đàn ông bên người cô, Yến Kì Nguyệt và Nhị Ngốc đặc biệt ở chung một lều với cô, toàn bộ ánh mắt đều lộ ra tin tức như vậy.
"Đến nửa đêm cho rằng bò dậy đi tiểu, kết quả cởi ra cởi ra, liền giải đến trong lều Thiệu Tình, vô sỉ!"
Nhất là Cố Phán Phán, hận không thể đấm Cố Xuyên hai đấm, anh trai cô tại sao không thể học tập hai người kia, da mặt dày một chút bò lên, ít nhất có thể tiến dần từng bước, bồi dưỡng thêm cảm tình.
Thiệu Tình mặt vô biểu tình bỏ qua toàn bộ những ánh mắt kì quái đó, sau đó dẫn bánh bao nhỏ còn chưa tỉnh ngủ đi đánh răng, gần đây bánh bao nhỏ có một sở thích, phải đánh răng cho Nha Nha .
Nha Nha làm một con thỏ biến dị, nói như thế nào cũng là lão đại trong đám thỏ, nhưng vào trong tay bánh bao nhỏ, nó cũng chỉ có thể anh anh anh bị sắp đặt, bánh bao nhỏ mở ba cánh môi sứt của Nha Nha, cầm bàn chải đánh răng nhỏ bóp kem đánh răng lên, thật nghiêm túc chà răng cửa Nha Nha, răng cửa sắc bén bị bé chà bóng lưỡng bóng lưỡng, nhưng mắt Nha Nha đã trợn trắng.
Tưởng tượng một chút một con thỏ bị bắt mở miệng đánh răng, Thiệu Tình có chút đồng tình với Nha Nha.
Chờ sau khi một nhà N từng người cùng nhau đánh răng rửa mặt, Thiệu Tình liền rửa tay, chuẩn bị làm bữa sáng.
Trợ thủ như cũ là Nghiêm Hán Thanh, anh ngồi xổm trên đất nhặt những rau dại đó, sau đó cắt đoạn cắt đoạn, cắt miếng cắt miếng, chuẩn bị cho Thiệu Tình dùng.
Tiểu đội Thiệu Tình hẳn là tiểu đội dị năng giả thảnh thơi nhất, ngoại trừ bọn họ, phỏng chừng không có tiểu đội dị năng giả nào có thể ở dã ngoại ăn cháo nóng mới nấu.
Cháo này còn không phải cháo hoa, mà là các loại cháo biến đổi đa dạng, cháo rau chân vịt tôm bóc vỏ, cháo rau xanh, cháo cá lát, cháo Bát Bảo, thông thường nhất vẫn là cháo nấu các loại rau dại thịt lát, hầu như mỗi ngày cũng không trùng lặp, đem khẩu vị mấy người Cố Phán Phán đều chiều hư.
Cho dù trước mạt thế, buổi sáng mỗi ngày của bọn họ cũng chưa ăn phong phú như thế.
Thiệu Tình lo lắng vấn đề dinh dưỡng, còn thường xuyên đến phụ cận trong rừng đào một ít trứng chim, trứng gà rừng linh tinh, làm bữa sáng cho bọn họ.
Sữa gì đó lại càng không thiếu, giống bọn họ sống thoải mái như vậy, ở trong mạt thế chỉ sợ hiếm thấy, trong các tiểu đội dị năng giả sống ở bên ngoài lại càng tuyệt vô cận hữu* (* chỉ có một, không có thứ hai).
Tiểu đội dị năng giả nhà nào khi ở dã ngoại mà không phải nấu lương khô tự mang theo, hoặc là trực tiếp nướng một cái, gặm lợi hại, nhiều nhất cũng là tùy chỗ đánh mấy dã vật, nướng ăn, giống Thiệu Tình bọn họ còn muốn chú ý sắc thái, chú ý vừa canh vừa điểm tâm ngọt như vậy, quả hiếm lạ.
Ăn xong bữa sáng, một đám người tiếp tục lên đường, lúc trước bọn họ ra ngoài mang tổng cộng có hai xe, một chiếc Nghiêm Hán Thanh phụ trách lái, một chiếc Thiệu Tình lái.
Thiệu Tình vừa ôm bánh bao nhỏ vào trong xe, Nhị Ngốc và Yến Kì Nguyệt liền chủ động chui vào, mỗi người chiếm một vị trí, Cố Phán Phán hận không thể đem Cố Xuyên nhét lên, nhưng Thiệu Đồng đã đi lên, cũng không có chỗ.
Vì thế cô đành phải cùng anh trai nhà mình, còn có Phó Cảnh Mạch bọn họ ngồi xe Nghiêm Hán Thanh lái.
Thiệu Tình không cần quay đầu, xuyên thấu qua kính hậu có thể nhìn thấy Nhị Ngồi ngồi bên trái, Yến Kì Nguyệt ngồi ở bên phải, ở giữa là bánh bao nhỏ ôm Nha Nha.
Bánh bao nhỏ hai mắt vụt sáng, nhìn xem bên trái, lại nhìn xem bên phải, sau đó mà bắt đầu đô miệng, hộc hộc hộc hộc bò đến chỗ Thiệu Đồng ngồi.
Bánh bao nhỏ tự mình đi đến trong lòng Thiệu Đồng, Thiệu Đồng liền ôm lấy bé, trên mặt lộ ra tươi cười nhàn nhạt, hiện tại trong đội này của Thiệu Tình, tiến bộ nhanh nhất không phải dị năng hệ lôi của Nghiêm Hán Thanh, cũng không phải đối dị năng hệ băng đã vận dụng tự nhiên của Cố Xuyên, mà là Thiệu Đồng,
Cô bé được lợi từ khối tinh hạch đặc thù đeo trên cổ kia, hiện tại đã tiếp cận cấp bốn, chỉ cần một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nho nhỏ, là có thể trở thành dị năng giả cấp bốn thứ hai trong tiểu đó.
Tiến bộ nhanh thứ hai chính là Nghiêm Hán Thanh, anh là từ người thường biến thành dị năng giả, cho nên có thể chịu khổ nhất, một người chăm chỉ nhất, nếu không có tình huống Thiệu Đồng giống như đi đường quang phía trước, Nghiêm Hán Thanh cũng thành tồn tại như Thiệu Đồng bây giờ trong tiểu đội.
Về phần tiến bộ chậm nhất, chỉ sợ chính là Nhị Ngốc, tang thi muốn tiến hóa, phương pháp tốc độ nhanh nhất là ăn thịt người, nhất là dị năng giả, máu thịt nhân loại huyết nhục có thể cung cấp cho chúng nó năng lượng thật lớn, hơn xa lực lượng tinh hạch tang thi đồng cấp cung cấp, dị năng giả có thể cung cấp năng lượng cho chúng nó càng sâu.
Tình huống Nhị Ngốc trước khi gặp Thiệu Tình như thế nào, Thiệu Tình cũng không biết, nhưng từ khi theo Thiệu Tình cậu tuyệt đối không có ăn qua dù chỉ một ngụm máu thịt, điều này làm cho tiến bộ của cậu so với tang thi bình thường chậm hơn rất nhiều.
Hiện tại đại bộ phận tang thi đã tiến hóa đến cấp hai, bên trong đại bộ phận này lại có không ít bộ phận tiến hóa đến cấp ba, ngay cả tang thi cấp bốn đều đã có số lượng không ít, thậm chí đã xuất hiện tang thi cấp năm.
Nhưng Nhị Ngốc vẫn là cấp hai đỉnh, đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu dễ dàng bị người An Bội Tĩnh Tuyết bắt được.
Tuy rằng các phương diện thân thể đặc thù, sức chiến đấu của Nhị Ngốc so được với tang thi cấp ba, nhưng như trước cậu vẫn thua xa hơn những người khác rất nhiều.
Cho nên trong lòng Nhị Ngốc kỳ thật hơi buồn bực, rất lâu về trước, khi cậu vừa mới biết Thiệu Tình, ngay cả hỉ nộ ái ố đều rất cạn, nhưng hiện tại, cậu đã học xong những cảm xúc không đơn giản đó, thậm chí học xong đem chuyện không vui, chuyện buồn giấu ở trong lòng.
Nhưng Thiệu Tình đối với tình huống của cậu rất rõ ràng, đã suy nghĩ biện pháp, cô tuyệt đối sẽ không để cho Nhị Ngốc đi ăn thịt người, nếu Nhị Ngốc ăn thịt người, như vậy cùng tang thi bình thường có khác gì nhau?
Hơn nữa loại máu thịt này sẽ gây nghiện, tựa như cô, từng ở trong hoàn cảnh đặc biệt không thể không uống một ít máu Yến Kì Nguyệt, hiện tại mỗi khi đến ngày trăng tròn, khát vọng của cô đối với máu tươi sẽ vô hạn bành trướng.
Thiệu Tình không hy vọng Nhị Ngốc biến thành như vậy.
Cô hy vọng có thể duy trì Nhị Ngốc tinh thuần, ít nhất ở một ngày nào đó, nếu Nhị Ngốc khôi phục bình thường, nhớ tới những chuyện đã qua, cũng sẽ không phát hiện cậu từng ăn thịt đồng loại.
Thiệu Tình một bên lái xe một bên suy nghĩ, máu thịt nhân loại có thể làm cho tang thi thăng cấp, động vật biến dị thì sao? Có phải cũng có thể hay không?
Rất nhanh Thiệu Tình lại phủ định loại ý tưởng này, thịt động vật biến dị chín cũng ăn qua không ít, sau đó tất cả đều phun ra, sống cô tuy rằng không ăn thử, nhưng tóm lại sẽ không vì vấn đề thịt sống thịt chín mà hiệu quả sẽ khác nhau đi.
Hoặc là, máu động vật biến dị sẽ có tác dụng nhất định, dù sao động vật đã biến dị, trong cơ thể ẩn chứa năng lượng cũng rất cao, giống Nghiêm Hán Thanh bọn họ dị năng giả bình thường này, thường xuyên dùng động vật biến dị làm thức ăn đối với thăng cấp dị năng cũng có chỗ lợi.
Thiệu Tình suy nghĩ rất nhiều, nhưng hết thảy đều phải trải qua thực nghiệm mới biết được.
Cô đang nghĩ tới đây, lại đột nhiên nhìn thấy phía trước một người nằm úp sấp trên đường, xem bóng dáng là phụ nữ, mặc quần áo hồng nhạt rộng thùng thình, một bàn tay che chở bụng, tóc và quần áo đều có chút bẩn rối loạn.
Thiệu Tình lập tức dừng xe, còn chưa nghiền áp qua, cô phanh lại, phía sau Nghiêm Hán Thanh liền phanh lại theo.
"Phía trước có thể là một phụ nữ có thai, chúng ta đi xuống nhìn xem." Thiệu Tình xuống xe trước, Yến Kì Nguyệt và Nhị Ngốc theo sau cũng đi xuống theo.
Thiệu Tình vội vàng đi qua, đem người phụ nữ nâng dậy : "Cô không sao chứ......"
Một chữ cuối trong lời nói còn chưa nói hết, phụ nữ giống như thai phụ kia lại đột nhiên vươn hai tay hướng tới Thiệu Tình, móng vuốt trên tay dài hơn 10cm, nhọn hoắt, sắc bén, mang theo màu đen âm u.
Mà phía dưới đầu tóc rối tung của nó là một nửa khuôn mặt hư thối, đây làm sao có thể là phụ nữ có thai, rõ ràng chính là một tang thi.
Cũng may tính cảnh giác Thiệu Tình rất cao, một phụ nữ có thai nằm ở giữa quốc lộ, đột ngột như vậy, cô khẳng định sẽ hơi cảnh giác .
Nếu nằm trên đất không phải người có bộ dạng phụ nữ mang thai, cô thậm chí ngay cả xe cũng không dừng, tuy sẽ không tàn nhẫn nghiền áp qua, lại trực tiếp đi đường vòng.
Tang thi giống như phụ nữ có thai vừa ra tay, Thiệu Tình liền đạp một cước vào ngực tang thi, sau đó xoay người lùi lại hai bước, tang thi kia ngã nhào trên mặt đất, từ trong bụng nhô lên lập tức lăn ra một cái gối đầu.
Nó đại khái biết Thiệu Tình không dễ chọc, đứng lên liền chui vào trong rừng cây nhỏ ven đường, lắc mình vài cái đã không thấy tăm hơi.
Sau đó vài người Nghiêm Hán Thanh đều chạy nhanh hỏi Thiệu Tình: "Cô không sao chứ?"
Thiệu Tình lắc đầu, cô phản ứng rất nhanh, cho nên căn bản không bị thương, vài người khác đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, trái tim Thiệu Tình lại nhảy lên: "Mọi người đều chú ý một chút, cẩn thận bị đánh lén."
Cô lo lắng không phải cái gì khác, đúng là tốc độ tang thi tiến hóa, thế này mới bao lâu? Đã có tang thi có thể đánh mai phục tinh tế như vậy.
Nếu người trúng chiêu không phải Thiệu Tình, như vậy tám chín phần mười sẽ chết tại chỗ, dù sao sẽ có ít người hoài nghi, tang thi sẽ giả dạng làm bộ dạng phụ nữ có thai đi ra gạt người.
Tang thi này tuyệt đối có trí tuệ rất cao, nó thậm chí học xong đem gối đầu nhét vào trong quần áo, giả làm bộ dạng mang thai.
Tang thi trí tuệ đến loại tình trạng này, cũng đã thực đáng sợ, đừng quên vị trí hiện tại Thiệu Tình bọn họ ở còn tương đối xa xôi, càng là loại địa phương xa xôi này, số lượng dân cư ít hơn, tang thi ngược lại yếu nhược.
Phụ cận loại thành phố lớn, hoặc là bên trong thành phố lớn, tang thi ở đầu mạt thế liền ăn không ít người, tốc độ chúng nó tiến hóa so với tang thi ở thâm sơn cùng cốc nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng ở loại địa phương hẻo lánh này, tang thi đã học xong gạt người như vậy, nếu vậy trong thành phố lớn tang thi sẽ tiến hóa đến trình độ như thế nào?
Xem ra có người nói đã xuất hiện tang thi cấp năm cũng không phải dọa người, dựa theo tốc độ tiến hóa này, xuất hiện tang thi cấp năm cũng là chuyện thực bình thường.
Lần gặp này, làm cho tâm lý Thiệu Tình trở nên mạnh mẽ càng cấp bách, tuy rằng cô ở trong dị năng giả, đã xem như kẻ mạnh, nhưng tang thi tiến hóa, cô nếu theo không kịp, bị mai phục tiếp theo, sẽ không dễ dàng tránh thoát như vậy.
Bên cạnh Thiệu Tình hiện tại có một đống người, cần cô bảo hộ, cô không có tư cách bốc đồng, phải cố gắng.
"Trở về căn cứ thành phố S tu chỉnh một chút, sau đó chúng ta liền nhận một nhiệm vụ lớn đi." Thiệu Tình hít sâu một hơi, sau đó nói.
Trên đường trở về, khẳng định còn có thể gặp tang thi, chờ bất ngờ gặp tang thi, Thiệu Tình sẽ để Cố Phán Phán bọn họ ra tay, sau đó xem trong khoảng thời gian này thực lực bọn họ tăng trưởng như thế nào.
Dù sao phải biết mình biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng, chờ sau khi thăm dò thực lực Cố Phán Phán xong, Thiệu Tình mới có thể dựa theo thực lực của bọn họ, khi trở về tiếp nhận nhiệm vụ, đi ra ngoài rèn luyện.
Dị năng giả không phải giấu ở trong nhà không ngừng hấp thu tinh hạch là có thể trở nên mạnh mẽ, không trải qua chiến đấu sinh tử, không trải qua tôi luyện trưởng thành lên, dị năng giả đó quả thực không chịu nổi một đòn.
Ngươi suy nghĩ, một bên là đại thụ trưởng thành trong mưa gió, một bên là hoa cỏ nuông chiều trong nhà kính, sức chiến đấu có thể giống nhau sao?
Thiệu Tình hy vọng đồng bọn của cô mỗi người đều có thể trưởng thành như đại thụ che trời, vậy tính về sau xảy ra ngoài ý muốn gì, khi từng người bị phân tán, bọn họ cũng có năng lực tự bảo vệ mình.