Mạt Thế Chi Độc Mẹ Quỷ Bảo

Chương 54: Hạ màn

Thời điểm hai cái bóng đen kia xuất hiện, đúng lúc Nghiêm Hán Thanh nhận đổi ca, ba người đều rất tỉnh táo, vừa thấy có bóng đen quỷ dị xuất hiện, ba người liền nhanh chóng cảnh giác lên.

Thiệu Tình không nói chuyện, làm hai dấu tay ra hiệu cho Nhị Ngốc cùng Nghiêm Hán Thanh lập tức ăn ý một phải, một trái bọc đánh qua.

Thiệu Tình lặng lẽ tới gần, sau đó chợt nghe đến đối thoại của hai người.

Giọng nói của một người phụ nữ: "Dù sao bọn họ đều đã rời đi rồi, chúng ta tại sao còn hơn nửa đêm lại đây? Tôi cảm thấy có chút khϊếp hoảng, nếu không để ngày mai lại qua đây đi......"

Lập tức lại có một giọng đàn ông vang lên: "Ngươi nghĩ chuyện chúng ta làm là chuyện đứng đắn sao? Còn đợi ban ngày tới đây? Nhanh lên, đào nhanh lên đi, vô duyên lãng phí thời gian."

"Ngươi mắng ai đâu ? Đừng nói nữa, ôi cảm thấy buổi tối yên tĩnh rất dọa người a......" Nữ nhân đè thấp giọng nói nói: "Con mụ đàn bà dâʍ đãиɠ kia, thông đồng với trưởng thôn, đem tiền đều nuốt hết, một phần cũng không cho chúng ta, hiện tại chúng ta xẻ thịt gặm xương của bà ta, cũng coi như báo ứng của bà ta!"

Người đàn ông cười một tiếng, nói:"Đừng nhiều lời, mau đào đi, ta đã thật lâu rồi chưa được ăn thịt, mộ viên bên cạnh kia trong vườn cũng đào rỗng, chúng ta nên suy tính về sau làm sao bây giờ."

"Tiểu tử chết tiệt kia, lúc rời đi không chịu cho chúng ta nửa phần lương thực, ta nhìn hắn như vậy, tám phần là làm trai bao cho người, không thấy hắn nghe lời con quỷ nhỏ kia nói như vậy a, có mẹ như thế nào, sẽ có dạng con......" Lời nói của người phụ nữ kia vừa nói xong, rốt cuộc Nghiêm Hán Thanh nhịn không được, mắt anh đỏ hồng đứng dậy, ánh mắt nhìn đôi nam nữ đối diện tựa như nhìn người chết.

Hai người kia bị hoảng sợ, giơ cái xẻng trong tay lên, lại thấy người đến là Nghiêm Hán Thanh, bọn họ lập tức chột dạ.

"Cháu…cháu trai lớn, ngươi không phải đi rồi sao?" Người phụ nữ lắp bắp nói.

Nghiêm Hán Thanh dùng ánh mắt lạnh băng nhìn đôi vợ chồng này, lạnh lùng nói:“ Nếu ta mà rời đi rồi, sợ là ngay cả xác của mẹ ta cũng bị hai cái đồ lòng lang dạ sói các ngươi đạp hư!"

Nghiêm Hán Thanh sống lớn đến như vậy, cơ hồ không có mắng qua lời thô tục, lần này lại thật sự nhịn không được, lại nói tiếp, anh cùng người đàn ông trước mắt này, trong thân thể có một nửa dòng máu là giống nhau, người này có thể tàn nhẫn tới đoạt đi tiền của của cô nhi quả phụ mẹ con anh, tiền này là là tiền bồi thường sau khi cha anh chết .

Phàm là người có một chút lương tâm, sẽ không làm ra những chuyện như vậy!

Huống chi, đến cuối cùng bọn họ thế nhưng ngay cả xác chết của mẹ anh cũng không định buông tha, những lời nói ô ngôn uế ngữ này, khiến anh nghe mà cảm thấy giận dữ trong lòng.

Anh cũng từng nghĩ tới, bất luận thế nào, đôi vợ chồng này đều là thân nhân còn lại cuối cùng của anh trên đời này, cho nên bọn họ cho dù tất cả đều không tốt, Nghiêm Hán Thanh anh cũng không định cùng bọn họ tính sổ, chỉ là bọn hắn lại dẫm lên điểm mấu chốt của Nghiêm Hán Thanh.

Ngàn không nên vạn không nên, bọn họ không nên đối với mẹ Nghiêm Hán Thanh xuống tay.

"Đây là mộ phần của mẹ ta, ta vốn dĩ không nghĩ ở trước mộ của bà đổ máu, khiến cho bà ở phía dưới cũng không được yên…."Nghiêm Hán Thanh giống như đang tự nói với chính mình.

Người đàn ông sợ tới mức run rẩy, hắn rất rõ ràng, Nghiêm Hán Thanh từng ở trong quân đội, đã thấy máu, cho dù hai vợ chồng hắn cùng xông lên, nói không chừng chính là lấy trứng đập vào đá.

"Hán Thanh ngươi muốn làm gì? Ta nhưng là chú của ngươi......"

"Đúng…đúng vậy, Hán Thanh ngươi nói hưu nói vượn cái gì vậy? Chúng ta chính là tới thêm đất cho mộ phần của mẹ ngươi."Người phụ nữ cũng vội vàng nói.

"Sắc trời đã khuya." Thiệu Tình lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau Nghiêm Hán Thanh cách đó không xa, thản nhiên nói: "Hán Thanh, anh mang theo Nhị Ngốc đi về trước đi, nơi này để tôi đến xử lý."

Nghiêm Hán Thanh biết, Thiệu Tình là lo lắng cho anh đối với thân nhân xuống tay trong lòng sẽ có bóng ma, cho nên mới muốn anh mang theo Nhị Ngốc rời đi, để Thiệu Tình đem hai người kia xử lý.

Nhưng Nghiêm Hán Thanh lắc lắc đầu, anh nhàn nhạt nói: "Tôi đến."

"Ngươi muốn làm gì......" người phụ nữ giọng the thé nói, theo giọng nói của bà ta vừa hạ xuống, người đàn ông đột nhiên một xẻng đâm vào cổ Nghiêm Hán Thanh, xem ra là chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường.

Thiệu Tình xem cũng không xem, nắm tay Nhị Ngốc liền rời đi, nếu ngay cả hai người bình thường cũng không đối phó được, Nghiêm Hán Thanh còn là Nghiêm Hán Thanh sao?

Cô một chút cũng không lo lắng.

Sau khi rời khỏi nghĩa địa, Thiệu Tình nhịn không được cười khẽ: "Nhưng thật ra chọn địa phương rất tốt, nói chung không bị chết không có chỗ chôn"

Qua không sai biệt lắm qua hai mươi phút, Nghiêm Hán Thanh mới từ bên trong đi ra, trên người anh mùi máu tươi còn chưa tiêu tán hết, cũng không nồng đậm lắm, đối với Thiệu Tình mà nói, hương vị này lại rất rõ ràng.

"Xử lý xong rồi sao?" Thiệu Tình vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Nghiêm Hán Thanh trầm mặc cầm một điếu thuốc ra, nửa ngày cũng chưa tìm được cái bật lửa, cuối cùng chính là đem thuốc kẹp giữa ngón tay mà không hút.

"Bọn họ không xứng được tiến vào phần mộ của tổ tiên." Nghiêm Hán Thanh lạnh lùng nói, hắn chưa nói xử lý hai người kia như thế nào, Thiệu Tình cũng không có hỏi, ba người giống như tản bộ đi về phương hướng dừng xe phía trước.

Cô biết Nghiêm Hán Thanh hiện tại trong lòng khẳng định không dễ chịu, anh là loại đàn ông trung hậu thành thật, giống một tòa núi lớn, trầm mặc tin cậy, người đàn ông như vậy thường thường thập phần trọng tình trọng nghĩa, mặc kệ là thân tình hay là ân tình, hai người kia tuy nói đều thực không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng mà xét đến cùng cũng là thân nhân của anh, vẫn là thân nhân cuối cùng của anh trên đời này.

Thiệu Tình biết, Nghiêm Hán Thanh nhiều nhất là trầm mặc một đoạn thời gian, sau đó sẽ đem hết thảy đều vùi vào trong lòng, người đàn ông này thoạt nhìn trầm mặc mà lạnh lùng, kỳ thật sớm đã bị áp lực đè nặng tới ngột thở.

Cô để ý thấy, Nghiêm Hán Thanh trước kia sẽ không hút thuốc, lúc anh hút thuốc tư thế rất ngây ngô, vị trí đốt ngón tay cũng không bởi vì hàng năm hút thuốc bị hun tạo ra dấu vết, nghĩ đến anh là sau khi mạt thế đến, mới có thói quen hút thuốc.

Người đàn ông này tự nhận rất nhiều trách nhiệm về bản thân mình, chính hắn cũng không để chính mình thả lỏng.

Thiệu Tình luôn luôn cảm thấy chính mình không phải là cái loại người ăn nói khéo léo, sau khi gặp Nghiêm Hán Thanh, lại nhịn không được lặp đi lặp lại nhiều lần chỉ dẫn cho anh.

"Trong lòng còn khổ sở?"

Nghiêm Hán Thanh lắc đầu, đáy mắt có một chút mê mang, khi nhìn về phía Thiệu Tình rất nhanh liền trở nên sáng tỏ:"Tôi không có yếu đuối như vậy."

Thiệu Tình chăm chú nhìn Nghiêm Hán Thanh trong chốc lát, nhịn không được liền nở nụ cười: "Là tôi nghĩ sai rồi." Anh là một quân nhân, xác thực không có yếu ớt như cô nghĩ, cho dù có một chút áp lực, Nghiêm Hán Thanh cũng tuyệt đối sẽ không nói ra.

"Chờ sau khi trở về anh có thể đăng ký, chính thức có biên chế dị năng giả trong căn cứ, sau đó có thể được phân phối chỗ ở, không bằng chọn phòng bên cạnh tôi đi, cái thứ đồ chơi kia đã bị tôi gϊếŧ chết, hình như gian phòng đó còn trống, ở bên cạnh phòng tôi, có chuyện gì còn có thể tiện chăm sóc cho nhau, sau đó tôi có thể mang theo cục cưng đi qua nhà anh ăn trực cơm." Thiệu Tình mỉm cười nói.

Nghiêm Hán Thanh yên lặng gật đầu, hiện tại anh có hết thảy, đều là do Thiệu Tình cho anh, của anh hết thảy đều là của Thiệu Tình.

Ngay lúc Nghiêm Hán Thanh không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo che ở trên đôi mắt anh, Nghiêm Hán Thanh có thể rõ giọng Thiệu Tình mang theo ý cười, hết sức dễ nghe:"Tôi có nói qua hay không...... Đôi mắt của anh đẹp lắm?"