Khi ngón tay tinh tế có cảm xúc giống như bạch sứ, trắng nõn bóng loáng, lạnh băng, nhẹ nhàng dừng ở trên mí mắt anh, khiến cho thân thể Nghiêm Hán Thanh run run một chút.
Lúc hương thơm nhẹ nhàng đảo qua mũi anh, Nghiêm Hán Thanh không động, đợi đến khi những ngón tay khéo léo kia chậm rãi rời đi trước mắt anh, Nghiêm Hán Thanh cũng không động, mãi đến lúc Thiệu Tình đã đi một đoạn khá xa, bên tai Nghiêm Hán Thanh vẫn quanh quẩn giọng nói mang theo một chút ái muội cùng một chút ý cười của Thiệu Tình:"Tôi có nói qua hay không. Đôi mắt của anh…….thật xinh đẹp."
Nghiêm Hán Thanh tỉnh táo lại, không cần sờ anh cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của vành tai cùng khuôn mặt anh, vừa ngẩng đầu lên, Thiệu Tình đã đi khá xa.
Nghiêm Hán Thanh vội vàng đuổi kịp, anh lặng lẽ nhìn khuôn mặt người bên cạnh mình, nhẹ nhàng yên tĩnh, giống như chuyện vừa mới rồi hết thảy đều là do anh ảo tưởng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời đáy lòng Nghiêm Hán Thanh lại có một chút thất vọng không rõ.
Lúc ba người trở lại xe, Cố Phán Phán bọn họ đang ngủ, gác đêm là Cố Xuyên, Cố Xuyên nhìn thấy bọn họ trở về, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hạ giọng nói:" Rốt cục ba người đã trở lại."
"Hai ngày qua không xảy ra chuyện gì đi?" Thiệu Tình nhìn những người khác đều đang ngủ, cũng hạ thấp thanh âm, Cố Xuyên lắc đầu, nói: "Không có gì, phụ cận quanh đây cũng hẻo lánh không có dấu chân người, cho nên cũng không có mấy cái tang thi, nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại xuất phát."
"Hai người đi ngủ đi, gác đêm giao cho tôi cùng Nhị Ngốc là được rồi." Thiệu Tình thấp giọng nói, Cố Xuyên cùng Nghiêm Hán Thanh phản ứng đầu tiên đương nhiên là lắc đầu, bọn họ hai đều là đàn ông, sao có thể để cho Thiệu Tình cùng Nhị Ngốc gác đêm.
Thiệu Tình bình tĩnh phân tích nói: "Tôi cùng Nhị Ngốc sẽ không cảm thấy mỏi mệt, rất thích hợp gác đêm, hai người hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai sẽ lên đường, trên đường không biết sẽ gặp phải cái gì, mọi người nếu không nghỉ ngơi cho tốt, sức chiến đấu của chúng ta cũng sẽ giảm xuống rất nhiều."
Thiệu Tình nói rất có lý có tình, hai người đàn ông ngươi xem ta ta xem ngươi, vì đại cục suy nghĩ, đành phải vào trong xe ngủ, còn lại Thiệu Tình cùng Nhị Ngốc, ngồi bên đống lửa mỏng manh gác đêm.
Lửa có thể đuổi dã thú, cũng có thể đưa tới một vài nhân tố không xác định, đối với Thiệu Tình cùng Nhị Ngốc, đống lửa không có tác dụng gì, Thiệu Tình không có cho thêm củi, nhìn đống lửa chậm rãi tắt.
Nhị Ngốc học bộ dáng của cô, ngồi xếp bằng ngồi ở một bên, nhìn Thiệu Tình thật lâu, sau đó đột nhiên cầm lấy bàn tay Thiệu Tình, để lên mặt mình.
Thiệu Tình sửng sốt một chút, muốn nói cái gì, liền thấy mặt mày Nhị Ngốc có chút ủy khuất, giống như ghét bỏ Thiệu Tình không có "Mưa móc cùngdính", liên tưởng như vậy, Thiệu Tình liền nhịn không được cười.
Cô dù bận vẫn ung dung nhéo nhéo mặt Nhị Ngốc, tang thi xem như thi thể, thi thể tự nhiên là không có độ ấm, Nhị Ngốc mặt lạnh lạnh, mềm, sờ lên tựa như thạch hoa quả, khiến Thiệu Tình thường xuyên nghĩ lúc trước chưa có biến thành tang thi, Nhị Ngốc có bộ dáng như thế nào?
Có lẽ hắn vẫn là một sinh viên, môn tự chọ thì trốn, môn bắt buộc chọn thì chạy nhanh sống qua ngày.
Thậm chí còn có khả năng chỉ là một học sinh phổ thông trung học, có lẽ là cuối cấp ba, mỗi ngày đều khêu đèn thức đêm chuẩn bị chiến đấu thi vào trường đại học.
Tóm lại cuộc sống của bọn họ là hoàn toàn không có giao thoa, nhưng là mạt thế đến, cô trở thành thân thể bất tử bộ dáng không sống không chết, hắn thành tang thi, vốn là hai đường thẳng song song, thế nhưng giao nhau gặp nhau đến cùng nhau.
Đại khái là do Thiệu Tình thất thần khiến cho Nhị Ngốc có chút ủy khuất, cậu cúi đầu cắn một ngụm ở trên ngón tay Thiệu Tình, dùng chiếc răng bén nhọn, lại không dùng lực nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Không đau, ngược lại ngứa.
Nhị Ngốc nhịn không được liếʍ liếʍ, giây tiếp theo, Thiệu Tình đã rút ngón tay về, cô cảm thấy ngón tay ngứa ngứa, cảm giác tiếp xúc với cánh môi mỏng còn có đầu lưỡi lành lạnh kỳ quái, tim cô cũng đều run rẩy theo.
Nhị Ngốc vẫn là biểu tình mờ mịt, thoạt nhìn rất ngốc manh, Thiệu Tình xoa xoa mặt mình, cũng không có cảm nhận được độ ấm gì, mới vừa rồi...... Nhị Ngốc là đối với cô đùa giỡn lưu manh sao?
Nhị Ngốc chung quy vẫn là không thể hoàn toàn lý giải tâm tính phức tạp của nhân loại, cậu cho rằng Thiệu Tình giận, giận cậu cắn cô một ngụm, liền lặng lẽ nhìn Thiệu Tình, kết quả cậu vừa thấy Thiệu Tình, Thiệu Tình liền chuyển mắt đi, Nhị Ngốc trong lòng lập tức oanh một cái, hoảng loạn không chịu được.
Cậu không phải cố ý...... Cũng không có thật sự muốn cắn Thiệu Tình, Thiệu Tình như thế nào liền giận đâu?
Nhị Ngốc ủy khuất lại khó chịu, cọ a cọ đến gần Thiệu Tình, một đầu chui vào trong lòng Thiệu Tình, đem Thiệu Tình doạ sợ.
Thiệu Tình định đem Nhị Ngốc túm lên, Nhị Ngốc liền ôm chặt lấy eo của Thiệu Tình, dùng sườn má dán vào bụng nhỏ của Thiệu Tình, bám vào đặc biệt chặt, Thiệu Tình đành phải sờ sờ vào tóc của Nhị Ngốc, từ bỏ không kéo cậu ra nữa,còn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Nhị Ngốc.
Nhị Ngốc cuộn mình một chút, liền đem toàn bộ bản thân đều nhét vào trong lòng Thiệu Tình, như thế nào cũng không chịu đi ra.
Thiệu Tình đột nhiên đã nhớ tới một câu chuyện xưa không còn nhớ đã xem qua khi nào, nói sau khi mèo nhỏ bị vứt bỏ một lần, lại được người thu nuôi sẽ phá lệ nhu thuận, bởi vì chúng nó sợ hãi sẽ bị vứt bỏ lần thứ hai.
Nhị Ngốc đây, có phải bởi vì bị cô vứt bỏ một lần cho nên cũng không có cảm giác an toàn hay không ?
Càng nghĩ tới trong lòng Thiệu Tình lại càng thấy mềm mại, trong đầu cô không ngừng nhớ lại lần đầu tiên cùng Nhị Ngốc chia ly, Nhị Ngốc đứng ở cửa, mờ mịt mà ngốc nghếch, cậu không biết bản thân mình vì sao lại bị vứt bỏ, cũng không hiểu Thiệu Tình vì cái gì phải rời đi, thậm chí ngay cả đuổi theo cũng không dám, chính là lặng lẽ đi theo ở phía sau, nhớ tới bộ dạng đáng thương của cậu, Thiệu Tình liền đau lòng.
Cô khi đó như thế nào lại có thể đem Nhị Ngốc bỏ lại được?
"Sẽ không lại vứt bỏ cậu." Thiệu Tình vuốt ve Nhị Ngốc, nhẹ giọng nói.
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, mấy người Cố Phán Phán liền tỉnh, dùng qua cơm sáng đơn giản, một đám người mà bắt đầu hành trình trở về.
Bánh bao nhỏ vừa thấy Thiệu Tình, liền ủy khuất nhào vào trong lòng Thiệu Tình, như thế nào cũng không nguyện ý buông tay, Thiệu Tình vội vàng ôm chặt con trai, lấy tinh hạch ra đút cho bé ăn.
Quá trình trở về tương đối thoải mái, bọn họ một đường săn gϊếŧ tang thi, một đường trở về, thời điểm gặp được căn cứ người sống sót, cũng sẽ đi vào đổi một chút thực vật mới mẻ linh tinh, nhưng sẽ không dừng lại lâu.
Hơn nữa Thiệu Tình bọn họ phát hiện, mọi người đã phát hiện trong óc tang thi có tinh hạch, hơn nữa bắt đầu lợi dụng tinh hạch để tu luyện dị năng, bọn họ đã không còn chiếm ưu thế tuyệt đối nữa.
"Tuy nói tinh hạch đã bị phát hiện, nhưng chung quy so với chúng ta chậm một bước, chúng ta vẫn chiếm ưu thế hơn, chỉ là không bằng như trước kia, như vậy hiện tại chúng ta thừa dịp ưu chưa bị kéo gần, liền kiếm nhiều tinh hạch hơn một ít." Thiệu Tình lạnh nhạt nói, dù sao từ lúc bắt đầu, cô liền đoán trước sẽ có một ngày như vậy.
Thậm chí ngày này đến, so với cô tưởng tượng còn chậm hơn.
Cùng sinh ra biến hóa lúc đó còn có tang thi, một tang thi sơ cấp hành động chậm chạp, khớp xương cứng đờ, trừ bỏ lớn lên dọa người, số lượng lớn bên ngoài thì cho dù là đứa trẻ con hay cô gái mảnh mai, có vũ khí cũng có thể gϊếŧ chết được chúng nó.
Nhưng mà hiện tại, đại bộ phận tang thi đều đã có tiến hóa rõ ràng, chúng nó càng ngày càng nhanh nhẹn, càng ngày càng linh hoạt, so với thời điểm mạt thế lúc mới đầu, đã tiến bộ một mảng lớn.
Thiệu Tình có thể đoán được, con người sống sẽ càng ngày càng khó khăn.