Thiệu Tình đã vươn tay ra, nhưng mà cô thấy ánh mắt ngây thơ của Nhị Ngốc, nháy mắt liền có loại cảm giác khinh bạc trẻ vị thành niên ngây thơ, ho khan một tiếng liền thu hồi tay lại.
Nhưng Nhị Ngốc lại không muốn, cậu tựa hồ nghĩ Thiệu Tình ghét bỏ cậu, cầm lấy tay Thiệu Tình đặt ở trên đùi cậu.
Thiệu Tình cảm thấy, cô tựa hồ đem Nhị Ngốc dạy hư.
Nhìn thấy Thiệu Tình lại bắt thu tay lại, Nhị Ngốc liền hơi hơi cúi đầu, mí mắt, rũ xuống, lông mi dài chớp chớp, thoạt nhìn rất đáng thương.
Thiệu Tình lập tức mềm lòng, đem Nhị Ngốc ôm ôm, tỏ vẻ cô vẫn rất thích cậu, Nhị Ngốc mới vui vẻ hơn một chút.
Cả đêm cũng không có phát sinh cái gì, thời điểm Thiệu Tình dẫn theo Nhị Ngốc trở về, vừa lúc nhìn thấy đôi vợ chồng kia đứng ở cửa, bị hoa ăn thịt người cô đặt ở trước cửa ngăn cản lại.
Hai vợ chồng kia nhìn thấy Thiệu Tình liền vui vẻ hẳn lên, nói:"Cháu dâu, ngươi mau đem con quái vật hoa này rời đi a......"
Nhưng mà Thiệu Tình cùng Nhị Ngốc nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, trực tiếp đi vào nhà, làm hai người tức giận tới dậm chân.
Mọi người ở lại ba ngày, cũng không có gặp dã thú đào mộ nào, nhưng đôi vợ chồng kia, cơ hồ mỗi ngày đều đến đây một chuyến, ầm ĩ đòi gặp Nghiêm Hán Thanh, nhưng mà không có ai phản ứng đến bọn họ.
Tới ngày thứ tư, Thiệu Tình nói: "Đi thôi, tôi cần nghiệm chứng một chuyện." Thiệu Tình nói chuyện, tự nhiên không ai phản đối, bọn họ thu thập đồ đạc, liền chuẩn bị rời đi, thời điểm rời đi, đôi vợ chồng kia quả nhiên lại tới.
"Phải đi cũng mang theo chúng ta đi a! Cho dù không mang theo chúng ta đi, cũng phải lưu lại chút lương thực, Nghiêm Hán Thanh ngươi cũng không thể không có lương tâm như vậy!" Người phụ nữ nhảy chân nói.
Thiệu Tình hạ cửa kính xuống, ló đầu ra nói: "Các ngươi vừa mới......đang nói cái gì?" Đôi mắt của cô đột nhiên biến thành màu đỏ sậm yêu dã, góc độ mỉm cười mang theo hai phần quỷ dị, đặc biệt là khuôn mặt tái nhợt, thoạt nhìn có vẻ càng dọa người.
Bánh bao nhỏ từ bả vai của Thiệu Tình nhô đầu ra, một đôi mắt quỷ dị vô thường, đen nhánh trống trơn, nhếch miệng lộ ra răng nanh bén nhọn
Chỉ số quỷ dị của hai mẹ con nhanh chóng bay lên, khiến cho đôi vợ chồng kia không tự chủ được rùng mình một cái, lại nhìn lại về phía Thiệu Tình nhưng trong mắt đã tràn ngập sợ hãi.
Lúc này Thiệu Tình mới vừa lòng lùi vào trong xe, một chân giẫm chân ga chạy như bay đi ra ngoài, thẳng đến khi rời khỏi thôn một khoảng khá xa, Thiệu Tình mới đem xe dừng lại ở trong rừng cây: "Đợi tới buổi tối, tôi cùng...... Hán Thanh cùng nhau trở về nhìn xem, Phán Phán, mọi người trông coi bọn nhỏ."
Cố Phán Phán lo lắng nói: "Hay là mang theo thêm anh trai em?"
"Không cần, việc này không có gì nguy hiểm, chỉ là hơi lâu một chút, phỏng chừng tôi sẽ phải ngây ngốc ở bên kia ba ngày, nhưng hai người ở bên này trông coi bọn nhỏ có vẻ phiền toái hơn nhiều." Thiệu Tình lắc đầu, ở trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, đến khi trời tối, liền mang theo Nghiêm Hán Thanh xuống xe, Nhị Ngốc một hai phải đi theo, không có biện pháp, hai người đi biến thành ba người đi.
Bọn họ lặng lẽ về tới mộ địa, gần mộ địa này đều là rừng cây thực dễ dàng ẩn thân, Thiệu Tình ngồi ở trên nhánh cây, cùng Nghiêm Hán Thanh nói: "Chờ xem, nhiều nhất ba ngày, kết quả mà tôi muốn khả năng liền có."
Nghiêm Hán Thanh không nói chuyện, mạng của anh là của Thiệu Tình, mặc kệ Thiệu Tình nói cái gì làm cái gì, anh đều sẽ không dị nghị.
Cho dù có một ngày, Thiệu Tình muốn gϊếŧ anh, đại khái anh cũng sẽ vươn cổ ra.
Nghiêm Hán Thanh đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm giác cành cây bị trễ xuống một chút, sau đó anh liền nhìn đến Nhị Ngốc hướng anh hung ác nhếch miệng, sau đó chen vào giữa anh cùng Thiệu Tình.
Chạc cây tương đối thô, hai người ngồi rất thoải mái, nhưng ba người liền rất chật, mắt thấy Nghiêm Hán Thanh bị chen sắp rơi xuống.
Thiệu Tình không có biện pháp, đành phải đem Nhị Ngốc ôm vào trong ngực, Nhị Ngốc thân hình thon dài, nhưng lại có vẻ gầy, bị Thiệu Tình ôm vào trong ngực cư nhiên vừa vặn, chính là chân dài thả xuống treo giữa khoảng không.
Nhị Ngốc vốn đang một bộ dáng hung hung, bị Thiệu Tình ôm vào trong ngực, toàn bộ hơi thở tang thi đều trở nên nhu hòa ngoan ngoãn, nếu không phải tang thi không mặt đỏ, khả năng mặt cậu đã hồng đến vành tai.
"Đừng lộn xộn, bằng không ngã xuống bị thương chính là hai ta." Thiệu Tình nhịn không được nắm tay thật ôm lấy eo Nhị Ngốc, eo nhỏ Nhị Ngốc sờ lên xúc cảm đặc biệt tốt, chỉ đáng tiếc ít thịt.
Thiệu Tình nhịn không được cảm thán, nếu Nhị Ngốc là một thiếu niên bình thường, khả năng cô đã không tự chủ được liền trở thành cầm thú, hơn nữa khẳng định sẽ đem Nhị Ngốc nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp, mỗi ngày ấn ở trên giường lăn qua lộn lại ăn.
Dù sao Nhị Ngốc ngoan ngoãn nghe lời, lớn lên lại tuấn tú, thiếu niên đối với cô còn khăng khăng một mực, mấu chốt là thiếu niên, không sai, làm một cái shota khống chính là không có nguyên tắc như thế.
Nhị Ngốc hoàn toàn không biết ý nghĩa của Thiệu Tình, phỏng chừng nếu biết cậu cũng chỉ có thể đem chính mình cởi sạch quần áo tắm rửa sạch sẽ bò lên trên giường Thiệu Tình.
Cảm thấy mình vẫn là còn một chút chí khí Thiệu Tình lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có một Nghiêm Hán Thanh, cô ho khan một tiếng, giả vờ đứng đắn nói: "Chúng ta thời khắc phải đặc biệt chú ý có động tĩnh gì ở xung quanh hay không."
Nghiêm Hán Thanh gật gật đầu, nhìn nhìn bầu trời, mặt trời xuống núi đặc biệt mau, giờ phút này bầu trời đã không có một tia sáng, tầng mây âm u giống một tấm màn sân khấu màu đen, đem ánh trăng hoàn toàn che khuất.
"Tôi gác đêm đi, cô......hai người hảo hảo nghỉ ngơi."
"Vẫn là tôi gác đi, tôi không có buồn ngủ, anh dưỡng tốt tinh thần, đêm nay hẳn là sẽ không phát sinh cái gì." Ông trời ban tặng thân thể quái dị, thị lực ban đêm của Thiệu Tình trở nên đặc biệt mạnh, cô ngồi ở trên chạc cây, thậm chí có thể thấy rõ trên bia mộ ở mộ địa bên cạnh viết chữ gì.
Lại xa hơn một chút cô liền thấy không rõ.
Nghiêm Hán Thanh thực kiên quyết: "Vẫn là tôi gác đi, hai ngày nay ngủ có chút nhiều, ban đêm không làm sao ngủ được."
Thiệu Tình tính toán một chút, nói: "Như vậy đi, tôi phụ trách coi đến nửa đêm, còn lại anh coi sau nửa đêm."
Nhị Ngốc bất mãn lôi kéo tay áo Thiệu Tình, Thiệu Tình lập tức sửa miệng: "Tôi cùng Nhị Ngốc coi nửa đêm trước, anh coi nửa đêm sau." Nhị Ngốc lúc này mới vừa lòng.
Nghiêm Hán Thanh cũng biết, lấy hiểu biết của anh về tính tình Thiệu Tình, tuyệt đối không có khả năng để cho chính anh một người gác một đêm, vì thế gật gật đầu, dựa vào thân cây bắt đầu nghỉ ngơi, đợi đến nửa đêm, là có thể thay ca cho Thiệu Tình.
Quả nhiên hết ngày thứ hai vẫn chưa phát sinh chuyện gì, mãi đến đêm ngày thứ ba, mộ địa đột nhiên xuất hiện thêm hai bóng đen.