"Không có gì." Thiệu Tình ngoắc ngoắc môi, thời điểm nhìn về phía buồng trong, đáy mắt có tia lạnh lùng chợt lóe qua, cô hơi hơi híp con ngươi đẹp, tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Ngươi...... có thể đi xem sao?"
Người phụ nữ nuốt một chút nước miếng, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho bà ta biết, nếu bà ta gật đầu, như vậy rất có thể gặp nguy hiểm cực lớn.
Người đàn ông vừa định đáp ứng, đã bị người phụ nữ kéo lại, bà ta miễn cưỡng cười nói:" Thôi vậy, chúng ta đây sẽ không quấy rầy các ngươi!"
Người đàn ông có chút không hiểu, sau đó đã bị vợ trừng mắt nhìn liếc mắt một cái, hai người vui vẻ rời đi, thời điểm rời đi còn ôm lấy nhau, một bộ sợ mấy người Thiệu Tình tiến lại đây, đem đồ ăn trong túi lấy lại.
"Phi, cái thứ đồ gì!" Cố Phán Phán nhịn không được nói, nói xong cô ngẩn ra một chút, có chút xấu hổ nhìn về phía Nghiêm Hán Thanh "Em...... Em không...... Không phải, ý của em là......"
Nghiêm Hán Thanh lắc đầu:"Tôi cũng biết bọn họ là cái dạng người gì."
"Lúc trước cha tôi qua đời, hắn nói lo lắng mẹ tôi mang theo tiền bồi thường tái giá, muốn mẹ tôi đem tiền giao cho hắn, may mắn thôn trưởng hiểu lý lẽ, không làm hắn thực hiện được, sau đó bọn họ nhiều lần nháo, ngoài tiền bồi thường, còn ý đồ chiếm nhà của chúng tôi mà.”
Nghiêm Hán Thanh thấp giọng nói: "Bọn họ xác thực từng tiếp tế qua mẹ con tôi, một chén gạo mốc meo, ta căn bản không muốn quan tâm tới bọn họ, nhưng mà bọn họ là những người cuối cùng trong thôn may mắn sống sót......"
Nghiêm Hán Thanh rất ít khi nói một đoạn dài như vậy, đại khái là về tới cố hương, hợp táng cha mẹ anh, cho dù là hán tử làm bằng sắt, nhìn thấy người bình thường vô duyên cũng có chút nhu tình.
Thiệu Tình vỗ vỗ bả vai Nghiêm Hán Thanh: "Đã qua rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt, để Nhị Ngốc ban đêm trông coi phần mộ cha mẹ anh, ban ngày chúng ta liền thay phiên trông coi, anh cũng không cần thiết phải để ý tới bọn họ."
"Được......" Nghiêm Hán Thanh đại khái là cảm thấy bản thân mình vừa rồi có chút mềm yếu, điều chỉnh tâm tình một chút, anh cũng không phải người thích đem những lời chôn giấu trong nội tâm nơi nơi kể lể, chỉ là những người trước mắt anh đây, trừ bỏ là người anh thích, cũng chính là những người cùng anh đồng sinh cộng tử qua, cùng với bọn họ giải thích, không bằng nói Nghiêm Hán Thanh anh thuật lại sự thật cho bọn họ nghe.
Anh lo lắng mấy người Thiệu Tình thật sự cho rằng anh cùng mấy vị kia có bao nhiêu thân thiết, bị bọn họ lợi dụng, mới đem tất cả sự thật đều nói hết ra.
Một lần nữa làm cơm chiều ăn, sau đó Nhị Ngốc liền bị sung quân đi coi mộ, sau khi Thiệu Tình dỗ bánh bao nhỏ ngủ, cũng đi ra mộ.
Ban đêm so với ban ngày nguy hiểm hơn rất nhiều, không chỉ có những con tang thi linh động hơn, còn có nhóm động vật cùng thực vật biến dị ẩn núp trong bóng tối.
Thiệu Tình đến phía trước mộ địa, đi tới mộ viên bên cạnh trước, cô quan sát những phần mộ bị đào bới, ban ngày đi vội vàng, cô không nhìn kỹ, hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện có rất nhiều chỗ không đúng.
Đầu tiên, phần mộ bị đào lên thoạt nhìn không giống như bị dã thú đào ra, ngược lại giống như dùng công cụ nào đó lấy ra, mà xương cốt rơi rụng xung quanh, có vài cái là có cùng vị trí trên cơ thể con người, có thể thấy được không chỉ có một khối thi thể.
Trên xương cốt này đều có dấu hiệu gặm cắn qua, bất quá bởi vì nguyên nhân phương tiện, thoạt hình không thể thấy rõ lắm, nhưng cô tuyệt đối có thể khẳng định, không phải bị dã thú cắn.
Không thể có tang thi cầm cái xẻng tới bái mộ đào thi thể đi?
Thiệu Tình lại kiểm tra qua vài chỗ, phát hiện còn có một vài phần mộ có dấu hiệu đào ra lại chôn trở về, tóm lại thực cổ quái, bất quá Thiệu Tình có thể xác định tuyệt đối không phải dã thú đem phần mộ đào ra ăn thi thể bên trong rồi đem xương cốt chôn trở về.
Sau khi kiểm tra xong, Thiệu Tình liền rời khỏi mộ viên, đến mộ địa cách vách, đến nơi, cô liền nhìn thấy Nhị Ngốc ủy ủy khuất khuất ghé vào dưới gốc cây, cậu mặc quần áo cùng màu, đã bị ố vàng ở một số chỗ, đôi mắt nháy mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm phần mộ, thoạt nhìn nghiêm túc lại ngốc đến đáng yêu.
Lúc Thiệu Tình bước tới, đôi mắt Nhị Ngốc liền sáng lên, cậu tựa hồ muốn nhào lên, nhưng sau khi suy xét một giây đồng hồ, Nhị Ngốc liền yên lặng quay đầu, biểu đạt là mình bất mãn.
Vì cái gì tất cả mọi người đang ngủ mà cậu phải gác đêm! Mấu chốt là không thể cùng Thiệu Tình ngủ chung! Một chút cũng không vui!
Thiệu Tình nhìn Nhị Ngốc tiểu bộ dáng nghĩ một đằng làm một nẻo, thực không có hình tượng ngồi xổm xuống bên cạnh Nhị Ngốc: "Đem mặt chuyển lại đây, giận dỗi với ai đây?"
Nhị Ngốc cũng không lên tiếng, cũng không quay đầu, kiên quyết biểu đạt nội tâm cậu khó chịu, sau đó chợt nghe đến Thiệu Tình từ từ nói: "Chuyển lại đây, ta hôn cậu một cái."
Nhị Ngốc lập tức lấy vận tốc ánh sáng đem mặt xoay lại đây, còn đặc biệt đem một bên gương mặt không dính lá cỏ của mình nhắm ngay Thiệu Tình, Thiệu Tình nhịn không được liền cười, cô pi hôn Nhị Ngốc một cái, cười tủm tỉm nói: "Không dỗi tôi nữa?"
Nhị Ngốc liền đem mình toàn bộ nhét vào trong lòng Thiệu Tình, bộ dáng rất khó vì tình.
Thật muốn nói chỉ số thông minh, trừ bỏ chấp nhất, khả năng nhị ngốc còn không bằng đứa trẻ vài ba tuổi, Thiệu Tình thường xuyên sẽ có ảo giác cô nuôi dưỡng ba đứa nhỏ, một bảo bối của cô, một Nhị Ngốc, còn có Thiệu Đồng.
May mắn Thiệu Đồng đặc biệt ngoan, bảo bối bình thường cũng đặc biệt ngoan, chỉ có Nhị Ngốc, thường xuyên cùng cô ngạo kiều một chút.
Bất quá Nhị Ngốc tuy ngạo kiều nhưng cũng như cũ rất đáng yêu.
"Cảm giác vẫn là hơi dài một chút, trở về cho người lấy số đo đặt làm vài bộ quần áo." Thiệu Tình ghét bỏ kéo kéo quần áo trên người Nhị Ngốc, quần áo này là Nghiêm Hán Thanh hữu nghị cung cấp, Nghiêm Hán Thanh so với Nhị Ngốc cao hơn hẳn một đầu, vạm vỡ hơn càng không cần phải nói, Nhị Ngốc mặc quần áo của anh ở trên người, cảm giác giống trẻ con mặc quần áo người lớn, cho nên Thiệu Tình đã đặc biệt sửa lại một chút lại cho Nhị Ngốc mặc, vẫn là có chút rộng.
Nhưng mà Nhị Ngốc hiện tại không có bộ quần áo nào để mặc, liền một bộ là của Cố Xuyên cho, một bộ của Nghiêm Hán Thanh, một bộ này bẩn lại thay bộ kia, chờ bộ kia bẩn lại thay bộ này, luân phiên nhau, chỉ có thể đem đi giặt sạch để dùng.
Tóm lại mười phần đáng thương.
"Kỳ thật...... mặc quần áo của tôi vừa vặn mới tốt a." Thiệu Tình đột nhiên sờ soạng eo thon Nhị Ngốc, cảm thán nói, Nhị Ngốc hoàn toàn không có cảm giác mình bị ăn đậu hũ, đặc biệt luôn cổ vũ Thiệu Tình sờ sờ xoa bóp.
Thiệu Tình sau khi dùng tay đo dáng người Nhị Ngốc, bộ dáng thật bất ngỡ nói: "Cư nhiên có thể so với tôi béo hơn một chút như vậy...... Khẳng định là ăn rất nhiều tinh hạch ở trong bụng đi?"
Nhị Ngốc mở to một đôi đẹp, mê mang nhìn Thiệu Tình, lông mi dài như bàn chải nhỏ mỗi lần nhấp nháy đều giống như con bướm giương cánh.
Thiệu Tình đem Nhị Ngốc sờ soạng một hồi, đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Nhị Ngốc, tôi hỏi cậu chuyện này, tiểu kỉ kỉ (cậu nhỏ ấy) của cậu......còn có cảm giác sao?"
Nhị Ngốc thập phần mê mang, cậu còn không thể lý giải kỉ kỉ là cái gì, cảm giác, loại đồ vật này có vẻ xấu.
Thiệu Tình rất tò mò, rốt cuộc tang thi đã xem như người chết, như vậy tang thi......có thể...... khụ khụ, cái kia đứng lên sao?
Thiệu Tình nhìn thoáng qua vị trí ở giữa hai chân Nhị Ngốc, có chút do dự, là ra tay hay không ra tay đây?
Thập phần khó có thể lựa chọn a….