Nụ hôn của Lục Ngạn Lâm như cánh chuồn chuồn lướt trên làn da trắng mịn như sứ của Trịnh An An, để lại những đóa hoa xanh đỏ mờ ám.
Nụ hôn của anh có mang theo mùi bạc hà thanh mát lẫn với vị cay nồng của rượu trắng còn sót lại. Hôm nay anh uống hơi nhiều rượu, lúc chập tối về đến nhà còn uống thêm một chút lúc ăn cơm tối.
Chiếc lưỡi đinh lăng quấn lấy lưỡi hồng mềm mại của cô mà tỏ ý muốn khiêu vũ. Trịnh An An trải qua sự dạy dỗ của Lục Ngạn Lâm cũng dần trở nên lớn mật, cánh tay thon dài vươn lên vòng qua cổ anh, mãnh liệt đáp lại nụ hôn đó.
Một nụ hôn dài, triền miên, lướt từ gò má Trịnh An An, chạy dọc cần cổn trắng ngần đến xương quai xanh tinh xảo, lại kéo dài đến bờ ngực sữa đã sớm cao ngất như muốn mời gọi anh.
Lục Ngạn Lâm cười khẽ, không nhanh không chậm ngậm lấy một bên ngực, bên còn lại anh tùy ý xoa bóp. Hai quả hồng mềm dường như qua sự nhào nặn của anh đã lớn hơn một size rồi, đến bây giờ anh cầm lấy còn có chút không vừa nữa.
Những dấu vết xanh tím bắt mắt dần xuất hiện trên cơ thể yểu điệu, như đóa hoa hồng đỏ nổi bật giữa nền tuyết trắng. Da của Trịnh An An rất trắng, nên những dấu hôn lại càng nổi bật hơn.
“Ưm… A…” Trịnh An An có thể cảm nhận được chiếc lưỡi của anh như ngọn lửa nhục d*c thiêu đốt cả thân thể cô. Anh vừa ngậm mυ'ŧ vừa khẽ cắn hai bên hạch đào căng cứng của cô, hơi thở nóng rẫy kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng tế bào trên cơ thể cô như muốn bốc cháy. “Ngạn Lâm… A…”
“Đừng la to quá, Đường San San sẽ nghe đấy.” Lục Ngạn Lâm lúc này như một đứa trẻ chuyên tâm ôm lấy bầu sữa mẹ là cô, khẽ lầu bầu. “Nơi này cách âm không tốt đâu!”
“Anh, xấu tính!” Nghe đến đó, Trịnh An An chỉ hận không thể đánh người đàn ông đang giở trò lưu manh này một trận. Nhưng cô không thể, hừ!
“Đàn ông xấu tính phụ nữ mới yêu!” Lục Ngạn Lâm đáp trả lại cô, rồi như muốn chứng minh câu nói đó, môi mỏng của anh rời bầu ngực sữa no đủ quyến luyến, chạy một đường xuống vùng bụng bằng phẳng của cô.
Nơi tư mật sớm ướt đẫm tự bao giờ, rỉ một chút ra ngoài ga giường màu trắng. Lục Ngạn Lâm cười khẽ, tách cặp đùi non mềm ra mà vùi mặt vào trong.
“Ưm… A… Ân…” Trịnh An An không kịp phòng bị đã bị người đàn ông đưa đến đỉnh. Một dòng điện chạy thẳng đến đại não cô, Trịnh An An khẽ run người mà bắn ra một dòng chất lỏng trong suốt lên mặt Lục Ngạn Lâm.
“Hư hỏng, d*m đãng, anh không làm thỏa mãn em hay sao chứ?” Lục Ngạn Lâm vỗ vào cánh mông tròn của Trịnh An An khiến cô kêu lên một tiếng nức nở. “Chỉ mới có một tuần không được ăn thôi mà lại mẫn cảm thế này sao?”
Tuần trước, kỳ sinh lý của Trịnh An An tớiô bĩu môi chia phòng với Lục Ngạn Lâm. Hai căn phòng cách nhau một cái ban công, thời gian qua hầu như đêm nào cô cũng ngủ ở phòng anh, quen luôn hơi thở của anh rồi.
“Không… Không phải mà…” Trịnh An An dù sao cũng là một cô bé chỉ vừa tròn mười tám tuổi, lại được giáo dục kỹ lưỡng nên vốn chẳng thể tiêu hóa được những câu nói đầy mùi kích d*c kia.
“Phải hay không thử là biết ngay thôi.” Lục Ngạn Lâm nhìn chằm chằm vào nơi phấn nộn đang phập phồng run rẩy, khe hẹp o ép lấy viên trân châu nhỏ, cánh rừng nhỏ còn đang ướt đẫm như mời gọi anh. Lục Ngạn Lâm lại cúi mặt xuống, hai cánh tay tách chân cô ra theo chữ M. Chiếc lưỡi mềm mại lướt quanh âʍ ɦộ, lướt theo đường rãnh nhỏ mà khẽ gảy viên trân châu hồng ướŧ áŧ kia. Từng đợt từng đợt d*m thủy tuôn ra như suối, ấm nóng cứ chảy vào miệng anh. Thơm ngọt biết bao.
Trịnh An An lại từng đợt từng đợt cao trào, chiếc lưỡi mềm của anh như trêu đùa, ra vào âʍ ɦộ nhỏ hẹp đang run rẩy co bóp của anh. Nhưng tiết tấu anh càng mạnh, Trịnh An An lại càng cảm thấy trống rỗng. Đã quá quen thuộc với vật to lớn kia, cô làm sao có thể thỏa mãn chiếc lưỡi mềm nhỏ này. Cặp chân dài của Trịnh An An gác lên vai Lục Ngạn Lâm như kẹp chặt lấy cổ anh, cố gắng đẩy đầu anh vào sâu hơn.
Run rẩy mà lên cào triều thêm một đợt, Trịnh An An nâng cao chân dài trắng mịn, xoay người nằm lên trên mà thở dốc.
“Hửm?” Lục Ngạn Lâm xoa mái tóc dài rối tung, bết lại vì mồ hôi của cô. Anh bỗng cảm thấy nhiệt độ phòng lúc này dường như quá cao rồi.
“Thầy Lục hôm nay có muốn em chủ động không?” Trịnh An An dường như bày ra trò gì đó, cô ngồi thẳng dậy, đưa đôi mắt mèo ma mị nhìn anh. Cơ thể mềm mại như có như không dán chặt lên cơ thể anh.
“Hửm…” Lục Ngạn Lâm nhướn mày nhìn cô gái nhỏ uốn lượn mềm mại như một con rắn xinh đẹp, tỏa một mùi hương kiều mị. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, anh chợt nhận ra cô sắp làm gì rồi. “Đừng em, bẩn…”
“Không sao đâu, em thích mà!” Trịnh An An nhoẻn miệng cười, bàn tay vuốt nhẹ lên côn th*t thô cứng đã cương lên từ lâu của anh. Đây là lần đầu tiên cô chủ động, cũng là lần đầu tiên cô phóng túng đến vậy. Trịnh An An bây giờ cũng không hiểu nổi mình nữa, có lẽ là do hơi men, có lẽ là do sự ấm cúng đối lập với màn tuyết trắng bên ngoài, cũng có lẽ là do hôm nay cô vừa được cảm nhận một cuộc sống êm ả, bình dị mà thích thú thật sự. Trịnh An An cũng không muốn hiểu nữa, cô chỉ còn biết rằng bây giờ cô rất muốn, rất muốn phóng túng với người đàn ông này một lần.
Trịnh An An cúi đầu khẽ ngậm lấy dương v*t màu hồng sẫm kia, thích thú và tò mò như một đứa bé được ăn kem. Chiếc lưỡi đinh hương liếʍ mυ'ŧ nhẹ nhàng, xoắn xuýt bao qυყ đầυ hé mở mà bỗng khiến Lục Ngạn Lâm như cảm thấy dục tiên dục tử. Người phụ nữ của anh bây giờ đang chủ động quyến rũ anh, lại còn táo bạo đến như vậy. Vốn dĩ anh còn một tia suy nghĩ phải đẩy cô ra, vì xót cô sẽ mệt mỏi, nhưng cảm giác lần đầu tiên được trải nghiệm khiến anh không thể nào cưỡng lại được. Lục Ngạn Lâm hai tay giữ đầu Trịnh An An, mười ngón tay đan vào trong mái tóc dài, khẽ đẩy đầu cô vào sâu trong một chút. Côn th*t cứng rắn đâm vào sâu trong khoang miệng nhỏ nhắn của Trịnh An An, đến tận cổ họng cô. Trịnh An An vì bất ngờ mà vô thức ngậm chặt vật to lớn đó, làm cho Lục Ngạn Lâm rên lên một tiếng nặng nề.
Suýt nữa là anh buông vũ khí rồi!
Trịnh An An dường như bắt được biểu cảm đê mê ngây dại kia của Lục Ngạn Lâm, cô bắt đầu mυ'ŧ chặt lấy cự vật thô to trong miệng. Hết xoắn lấy miệng qυყ đầυ đang rỉ nước rồi vụng về ngậm chặt hai bầu tinh nặng nề mà mυ'ŧ. Trịnh An An cứ như một cô bé lần đầu tiên được ăn que kem ngon lành mát lạnh, mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để nơi to lớn kiêu ngạo của người đàn ông, lần ra vào nào cũng sâu đến tận cổ họng. Trịnh An An quỳ trên giường, cong người xuống, hai cánh mông đào đỏ ửng đánh cao lên, lắc lư theo tiếng mυ'ŧ chèm chẹp, hết thảy đều rơi vào mắt Lục Ngạn Lâm.
“Hừ, tiểu yêu tinh dâʍ đãиɠ, xem anh chơi chết em như thế nào!” Lục Ngạn Lâm đẩy đầu Trịnh An An ra, nhìn gương mặt nhuộm một áng mây hồng kích d*c mà đỏ ửng, bên khóe môi còn vương một chút nước bọt trong suốt.
Lục Ngạn Lâm xoay người Trịnh An An, đặt cô ở trên mình. Cánh mông tròn trịa của cô được phóng đại đến mức hoàn mĩ mà rơi vào trong tầm mắt anh. Tư thế 69, tuyệt vời!
“Tiến sĩ” Lục Ngạn Lâm từ khi biết đến mùi vị của tìиɧ ɖu͙© đã bắt đầu mày mò những tư thế ở trên mạng, nhưng dầu sao anh cũng sợ sức lực nam nữ khác biệt nên có nhiều tư thế vẫn chưa thực hành bao giờ. Anh bỗng chốc lại nghĩ có lẽ nên từ từ thực hiện những tư thế đó mới được.
Nơi to lớn của Lục Ngạn Lâm lại một lần nữa đi vào trong khuôn miệng nhỏ của Trịnh An An, nhưng bây giờ thì có thêm vùng cấm địa mẫn cảm phía dưới được Lục Ngạn Lâm nắm trọn lấy. Phía trên “ăn” côn th*t của anh, cánh mông tròn lại bị anh xoa nắn, Trịnh An An bỗng cảm thấy cơ thể mình dường như rơi vào trong một chảo dầu nào đó. Nóng, nóng quá!
Cánh mông tròn uốn éo kiều mị, giữa nơi thần bí đó lại ướt đẫm bởi d*m thủy, Lục Ngạn Lâm hai tay to lớn nắm chặt cánh mông đào, vùi mặt vào trong nơi ướŧ áŧ mê người đó.
“A…” Trịnh An An tận hưởng cảm giác mê đắm đến tận cùng mà Lục Ngạn Lâm mang lại, hai bàn tay lại càng nắm chặt nơi thô to kia hơn. Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cứ dâng lên, cô như đang nằm nằm trong chảo dầu chờ chết, bị vị đầu bếp Lục Ngạn Lâm kia tóm lấy mà biến thành một mỹ thực nào đó. Nghĩ đến đó, cô lại không kìm được mà cao trào, phun từng đợt d*m thủy lên mặt người đàn ông đang nằm dưới kia.
Chẳng biết là bao lâu, Trịnh An An cảm thấy hai bàn tay mình đã mỏi nhừ, cánh môi dường như khô khốc, cả cơ thể cũng dần rệu rã vì cao trào nhiều lần, lúc này vật lớn trong miệng cô mới chấn động một cú mà bắn ra một dòng ấm nóng, nhanh chóng lấp đầy khoang miệng cô.
“Ợ…” Trịnh An An giật mình, ngồi phắt dậy, cao trào thêm một lần nữa rồi nuốt hết chất lỏng tràn đầy trong khoang miệng.
“Em…” Lục Ngạn Lâm chưa kịp phản ứng lại thì đã chứng kiến toàn bộ màn đặc sắc đó. Cánh môi lớn đập thẳng vào mặt anh, d*m thủy ngọt ngào bắn ra như một dòng suối ồ ạt. Anh mở to miệng mà nuốt trọn lấy dòng chất lỏng ấy, cũng là lúc cô nuốt cả dòng tinh d*ch của anh vào miệng.
Lục Ngạn Lâm đỡ Trịnh An An ngồi thẳng dậy mà vuốt lưng cô, chỉ sợ cô bị sặc. Trịnh An An như một chú mèo mướp, nước mắt bỗng dâng lên, rơi xuống như những hạt trân châu lấp lánh trên gò má. “Anh xấu lắm!” Giọng cô khàn khàn, là minh chứng sắc nét cho màn kịch liệt ban nãy.
“Ừ ừ, là anh xấu, anh xấu lắm!” Lục Ngạn Lâm âu yếm vuốt ve mái tóc đen đã rối bời của Trịnh An An, đặt cô nằm xuống giường. “Anh đã bảo rồi, chuyện này thì phải để đàn ông chủ động, biết chưa!”
“Không có lần sau!” Trịnh An An bĩu môi, ôm chặt cổ Lục Ngạn Lâm.
“ Nhưng biểu hiện xuất sắc của bảo bối đêm nay, thật khiến anh muốn tặng cho em một món quà…” Lục Ngạn Lâm cười mờ ám, không nhanh không chậm mà tách đùi cô ra, cho hai ngón tay đi vào.
“Anh! Vô sỉ!” Trịnh An An tức giận trừng mắt. Người đàn ông này có còn là vị thầy giáo chủ nhiệm cao cao tại thượng đứng trên bục giảng lớp cô nữa không, sao bây giờ cứ như một con sói háo sắc thế này!
“Nói lại xem, anh thế nào chứ?” Lục Ngạn Lâm một tay giữ lấy eo cô, tay còn lại tiến vào thăm dò nơi đã sớm ướt sũng dần trở nên sưng tấy kia. Ngón trỏ và ngón giữa anh ra vào nơi u mật, kéo ra một dòng ướŧ áŧ chèm chẹp, ngón tay cái còn làm như vô tình mà ấn, mà vuốt ve viên trân châu phấn nộn kia.
“Ưm… A… Lâm… Cho em… Ư…” Trịnh An An nức nở. Lục Ngạn Lâm như một vị thần chết, đưa Trịnh An An tiến vào một vùng đất xa lạ. Cô còn chút hơi tàn để bám víu lấy anh, mặc kệ anh đưa cô lên thiên đường hay xuống mười tám tầng địa ngục u ám. “Lâm… Em không chịu nổi nữa rồi… Lâm… A…”
“Hừ, cơ thể em làm từ nước phải không?” Lục Ngạn Lâm lại đẩy thêm một ngón tay vào, khuấy động nơi huyệt nhỏ o ép. Anh cảm thấy từng tầng tầng lớp lớp thịt mềm như hàng ngàn đôi môi nhỏ đang mυ'ŧ chặt lấy những ngón tay anh, vừa ấm nóng vừa chật hẹp, chính anh cũng không thể chịu nổi cảm giác gây nghiện còn hơn cả hoa anh túc này. Cô gái nhỏ kiều mị rêи ɾỉ như đóa hoa mạn đà la, nở rực rỡ, đẹp điền cuồng dưới bàn tay của anh. Mới vừa nãy cô đã cao trào mấy lần liền, nơi mật ngọt kia cứ liên tiếp phun ra d*m thủy, nhưng lúc này vẫn tiếp tục ồ ạt những đợt mới, thật như một yêu tinh trong động bàn tơ quấn chặt lấy trái tim anh, không thể nào thoát được. Anh khẽ bật cười. “Sao lại có thể nhiều nước như vậy được cơ chứ!”
Sợi tơ của tiểu yêu tinh này quấn chặt anh, khiến anh chỉ muốn mãi chìm đắm trong sự mê hồn đó, còn bền chắc hơn cả sợi tơ amit kia nữa.
“Em… Em không biết… Mau… Mau cho em…” Trịnh An An lắc đầu nguầy nguậy, bây giờ cô chỉ muốn anh, muốn anh lấp đầy sự trống rỗng, nhộn nhạo và khó chịu nào đó trong cô.
“Cho em cái gì cơ?” Lục Ngạn Lâm không nhanh không chậm rút ra đẩy vào nơi cửa huyệt ba ngón tay, bật công tắc điều khiển “vô sỉ” của anh đến mức cao nhất. “Nói anh nghe đi, bé con.”
Hai chữ “bé con” như một quả bom oanh tạc thẳng vào trong trái tim Trịnh An An. Người đàn ông này thật sự muốn hành hạ cô đây mà. “Muốn… Cho em… Cho em côn th*t của anh, em muốn… Làm em đi…” Đã đọc qua bao nhiêu bộ sắc tình, nhưng đây đúng là lần đầu tiên Trịnh An An “thực hành” câu nói gợϊ ȶìиᏂ lớn mật như thế. Cô gái nhỏ da mặt mỏng sau khi đòi xong liền vùi mặt vào gối như một chú chim đà điểu xấu hổ.
“Để xem đêm nay anh chơi em như thế nào, yêu tinh của anh!” Lục Ngạn Lâm xoay người đè lên Trịnh An An.
Một trận mây mưa kí©ɧ ŧìиɧ lại diễn ra. Hơi thở của hai con người nặng nề và nóng rẫy, đối lập với sự lạnh lẽo của cơn bão tuyết bên ngoài.
Như một đóa hoa mai trắng nở giữa cái lạnh cắt da của mùa đông, cảnh nóng bỏng ma mị bên trong phòng đã thắp lên một ngọn lửa cháy rực rỡ, đốt cháy cả hai con người trẻ tuổi trên chiếc giường lớn kia. Một bóng hình nữ nhân mềm mại mà ma mị như nước, một bóng hình nam nhân vững chãi lại pha chút ngôn cuồng, hai cơ thể quấn chặt lấy nhau, hận không thể nuốt trọn đối phương vào trong tim mình, tạo nên một cảnh đẹp sắc tình vừa hòa hợp lại vừa tuyệt mĩ. Ánh đèn vàng hắt lên khung cửa sổ, xuyên qua màn đêm mà biến hai bóng hình hòa lại làm một.
Góc lảm nhảm: Viết xong chương truyện mà toi cũng đau hết cả lưng, khô hết cả cổ. Thịt này mặn quá mlem mlem, đêm mai toi hứa sẽ bày thịt lên cho các bác ăn tiếp, các bác thấy toi dễ thương không nào. Cơ mà huhu lượt views tăng chậm quá các bác ạ, các bác nhớ vote cho em nha, yêu các bác lắm lắm.