Đêm nay, là một đêm nóng bỏng…
Sắc tình dâng trào trong căn phòng đối lập với sự mịt mù của cơn bão tuyết bên ngoài cửa sổ.
Trịnh An An run rẩy ngâm nga như tiếng kêu của một chú mèo hoang. Cơ thể mềm mại ướt sũng mồ hôi căng cứng, dán chặt vào người đàn ông nằm trên. Đôi gò bồng đảo vốn dĩ trắng như trứng gà bóc nay đã đỏ ửng bởi sự nhào nặn của Lục Ngạn Lâm, xóc nảy lên theo từng cú va chạm thân thể mãnh liệt.
Lục Ngạn Lâm quỳ trên chiếc giường lớn, hai tay giữ lấy chiếc eo thon của Trịnh An An mà ra vào. Côn th*t màu thô to hồng sẫm nổi lên những đường gân xanh, chống đỡ nơi huyệt đ*o mà đâm vào rút ra từng cú mạnh mẽ, sâu đến điểm G mẫn cảm phía trong. Tiếng va chạm mãnh liệt, tiếng nước chảy òm ọp ướt đẫm một mảng lớn ra giường hòa cùng tiếng nức nở động tình của người con gái và tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông, tạo nên một tổ hợp âm thanh hòa hợp mà phong tình khiến người khác phải đỏ mặt tía tai.
Cặp chân dài trắng nõn hằn đầy dấu vết ám muội của Trịnh An An vắt ngang qua vai Lục Ngạn Lâm, bàn chân xinh đẹp đung đưa qua lại theo từng nhịp ra vào. Cự v*t càng lúc càng đâm sâu, động tác của anh cũng càng lúc càng mạnh. Hơi thở Lục Ngạn Lâm có đôi phần hỗn loạn, nặng nề. C*n thịt đâm mạnh thẳng đến hoa tâm, rồi lại rút ra đến đầu nấm, rồi lại tiếp tục đâm thẳng vào nơi hoa huyệt đã sớm sưng tấy kia, kéo theo từng đợt d*m thủy chảy dài như suối nguồn. Nơi cứng rắn kia mỗi lúc một to, huyệt nhỏ mẫn cảm mỗi lúc một ướt, lại như xoắn xuýt mà níu lấy vật kia, không muốn tách rời. Lục Ngạn Lâm cảm thấy như có hàng ngàn hàng vạn chú kiến đang bò trên c*n thịt của anh, lại như có hàng ngàn hàng vạn đôi môi trên vách tường thịt chật hẹp nóng rẫy kia giữ chặt lấy anh, tham lam mà muốn anh lấp đầy sự thiếu thốn trong kia.
“Ưm… A… Ư…” Trịnh An An nức nở, tiếng kêu như tiếng mèo hoang động tình. “Lâm… A… Em chịu không được… Em muốn… Em muốn ra…” Trịnh An An cong lưng đón nhận người đàn ông kia, cô cảm thấy như cơ thể mình bị xé tung thành từng mảnh rồi.
“An An, chịu một chút, chúng ta cùng nhau ra…” Lục Ngạn Lâm đỡ lấy cánh tay đang bấu chặt vào tay anh của Trịnh An An, khẽ cất giọng trấn an cô, bên dưới lại ra vào mạnh hơn. Cú thúc nào của anh cũng nhu muốn lấy cả mạng sống của Trịnh An An, như một chiến binh dũng mãnh mà xé toạc bức tường chật hẹp, đang co rút mãnh liệt kia mà tiến công đến nơi tận cùng.
“Không em… A… Em…” Tầm mắt của Trịnh An An đã nhòe đi vì làn nước mắt, thần trí cô dần trở nên mơ hồ. “A…” Hoa huyệt thít mạnh đến cực đại, cô bắn ra một dòng nước ấm nóng cao trào cùng lúc với một dòng chảy nóng rẫy, chảy thẳng vào tận tử ©υиɠ của cô. Cả hai cơ thể như có một dòng điện cao áp chạy ngang người, cùng lúc giật bắn lên. Mười ngón chân đang đung đưa của Trịnh An An co quắp lại, mười ngón tay của cô ghì sâu vào da thịt trên cánh tay anh, để lại mười vết máu đỏ nổi bật.
“Bé con, anh yêu em…” Như một thói quen của Lục Ngạn Lâm, anh luôn bày tỏ sự trân trọng của mình đến Trịnh An An, càng không giấu đi tình cảm của mình với cô. “Cảm ơn em, bé con…”
“Em cũng yêu anh…” Trịnh An An như một con bạch tuột không xương, hai tay hai chân vươn ra quắp chặt lấy cơ thể to lớn của Lục Ngạn Lâm. Giọng nói cô đã lạc hẳn đi.
“Hửm?” Lục Ngạn Lâm ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt mờ mịt của Trịnh An An. “Nói lại anh nghe xem nào?”
“Anh là heo à?” Trịnh An An bĩu môi. “Không nghe thì thôi, ngủ đi!”
Trịnh An An thả lỏng người, vô tình xoay ngang người lại. Thế nhưng cô quên mất là vật – nào – đó đã phát tiết xong trở nên mềm đi nhưng vẫn còn trong cơ thể cô. Bởi cú xoay người đó, Trịnh An An lại một lần nữa khơi dậy “con quái vật” đang thiu thiu ngủ kia.
“Anh…” Trịnh An An ngay lập tức nhận ra sự thay đổi kỳ lạ kia, đen mặt nhìn người đàn ông tỏ vẻ vô tội trước mặt. “Anh không thấy mệt à?”
“Vốn dĩ anh cũng thấy mệt lắm, nhưng mà trông em ăn chưa đủ no thế kia nên anh đành chấp nhận mệt mỏi mà hầu hạ em vậy…” Lục Ngạn Lâm lại bật chế độ vô sỉ mà cười tỏ vẻ vô tội.
Không đợi Trịnh An An phản ứng lại, Lục Ngạn Lâm nắm lấy chiếc eo nhỏ của cô mà xoay người.
Tấm lưng trắng như sứ đối diện với anh, vùng cánh bướm mĩ miều được anh nắm trong lòng bàn tay mà nhẹ nhàng xoa nắn. Bất chấp sự phản đối của Trịnh An An, Lục Ngạn Lâm đặt đầu cô nằm xuống gối, nâng cặp mông đào đỏ ứng lên cao, đối diện với tầm mắt anh. Đầu gối Trịnh An An chống xuống giường, cặp đùi mềm mại chống đỡ cả cơ thể. Lục Ngạn Lâm quỳ phía sau Trịnh An An, anh đưa tay lên phía trước nắm lấy bầu ngực sữa to lớn trần trụi mà xoa bóp. Đỉnh anh đào sưng tấy dựng đứng lên ngạo nghễ dưới sự nhào nặn của anh. Tay còn lại anh không nhanh không chậm mà nắm lấy chiếc eo nhỏ xoa vài cái, lại lập tức tiến vào từ phía sau.
“Ân…” Trịnh An An giật nảy lên mà run rẩy. Anh một đường không báo trước mà đâm thẳng một đường, vượt qua tầng tầng lớp lớp mị thịt chật hẹp mà đến hoa tâm vốn đã sưng tấy kia. C*n thịt thô to không vì đã một lần bắn mà trở nên nhỏ đi, lại vì tư thế này mà tiến sâu hơn một chút nữa.
“Hôm nay để anh cho em biết thế nào là dục tiên dục tử!” Lục Ngạn Lâm trông vô cùng hài lòng với phản ứng của Trịnh An An. Anh khẽ bật cười, vỗ vào cánh mông tròn căng mịn đang lắc lư kia như một sự tán thưởng. “Nào , ngoan ngoãn nhé!”
Âm đ*o phấn nộn của người con gái vừa tròn mười tám tuổi vốn chật hẹp, lại đàn hồi, lại thêm tư thế này khiến hoa huyệt càng nhỏ hẹp hơn. Mỗi lần c*n thịt thô to tiến vào đều rất khó khăn, Lục Ngạn Lâm lại cảm thấy như người con gái dâʍ đãиɠ kia đang cố tình mυ'ŧ chặt lấy, hòng khiến anh buông vũ khí đầu hàng. Cự v*t to lớn ra vào mỗi lúc một nhanh, mỗi lần rút ra đều chỉ chừa lại đầu bao, mà tiến vào lại sâu đến lút cán. Trịnh An An mồ hôi nhễ nhại, vất vả chống đỡ sự luật động tàn ác của người đàn ông phía sau. Hai cánh tay cô run rẩy chống lên thành giường, vô lực mà lắc đầu.
“Đừng mà… A… Sâu… Sâu quá… Không… Rút ra đi… Xin anh… Xin anh…” Trịnh An An cắn chặt lấy chiếc mền bông, cầu cho sự rêи ɾỉ của mình không bị người khác nghe thấy. Em họ cô còn đang ngủ ở phòng bên kia kìa, cô không muốn để cho người khác biết chuyện xấu của mình đâu.
“Muốn anh rút ra? Hửm?” Lục Ngạn Lâm nghe lời cầu xin của cô liền ngừng lại, bao qυყ đầυ chống đỡ nơi cửa huyệt đang co rút kịch liệt. Dòng d*m thủy tuôn ra chảy thành dòng dọc hai bên đùi trắng, thấm ướt ra giường.
“A… Không…” Trịnh An An như bị rút hết sức lực, nằm gục xuống giường mà thở hổn hển. Nhưng bên dưới lại tiếp tục co rút mãnh liệt như muốn hút lấy c*n thịt nóng rẫy kia. Ngứa, rất ngứa, nơi hoa tâm đói khát kia rất ngứa. “Xin anh… Xin anh thao em… Xin anh… Xin anh cho em…”
“Thế sao lúc nãy anh nghe em muốn dừng lại cơ mà? Miệng nhỏ xấu xa, không thật thà gì cả, để xem anh phạt em thế nào!” Lục Ngạn Lâm hừ mũi, đâm thật mạnh như muốn xé toạc tầng mị thịt chật hẹp bên trong mà chạm vào điểm G mẫn cảm.
“A!” Trịnh An An cong người đón nhận, sự đau khổ xen lẫn vui sướиɠ hòa vào nhau, tạo nên một cơn đê mê tuyệt hảo chảy ra trên từng tế bào của cô. “Đừng… Anh… A nhẹ chút… Em sẽ hỏng mất… A… Đừng… To quá… Sâu quá…”
“Hửm, cái gì to quá?” Lục Ngạn Lâm vỗ vỗ vào hai cánh mông Trịnh An An, động tác càng lúc càng nhanh hơn.
“Của anh… Của anh to quá… Đâm sâu quá…” Trịnh An An thở dốc, mơ màng trả lời từng tiếng ngắt quãng.
“Vậy có làm em sướиɠ không, hửm?” Lục Ngạn Lâm thở từng tiếng trầm đυ.c ồ ồ. Anh nâng người Trịnh An An quỳ thẳng dậy, hai bàn tay to lớn mạnh mẽ nắn bóp nơi cao ngạo phía trước. Hơi thở nóng rẫy của anh phả vào lỗ tai Trịnh An An, hòa với hơi thở hỗn loạn của cô.
“A… Sướиɠ… Sướиɠ…” Trịnh An An làm sao chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ dội này. Phía trước bị anh xoa nắn, phía sau mông lại có vật to lớn luật động mạnh mẽ, cô cảm thấy như cơ thể của mình không còn thuộc về mình nữa rồi. “A…”
Trịnh An An khẽ rung mình, lắc lư thân thể một vài cái rồi cứ thế mà cao trào. Dòng nước nóng ấm phun mạnh lên bao qυყ đầυ to lớn đang chống nơi cửa huyệt chật hẹp. Hoa tâm co rút mạnh một cái, lại không kịp nghỉ ngơi mà căng thẳng đón nhận thêm một dòng dịch đặc sệt từ nơi nào kia.
“Hửm… Vậy là xong rồi à?” Lục Ngạn Lâm đỡ ngang người Trịnh An An trước khi cô ngã xuống như một cú rô bốt cạn sạch pin.
“Em mệt lắm. Anh bắn cũng bắn rồi, đi ra đi!” Trịnh An An u oán lừ mắt nhìn Lục Ngạn Lâm
“Nhưng anh chưa xong!” Lục Ngạn Lâm vỗ một cú lên mông cong chắc nịch. Như chứng minh cho câu nói của anh, côn ŧᏂịŧ to lớn vừa mới bắt xong một đợt lại ngoe nguẩy trong tiểu huyệt phấn nộn.
“Anh thiếu đòn hả?” Trịnh An An lập tức bùng nổ, xoay người định đạp một cú lên mặt anh. Tuy vậy, cú xoay người bị Lục Ngạn Lâm nhanh chóng bắt được. Anh nắm lấy cánh mông tròn của cô bế xốc lên, mặc kệ sự kháng nghị mà từng bước từng bước trầm ổn đi tới bệ cửa sổ.
Trịnh An An bị bế đi như em bé, hai chân kẹp chặt lấy hông Lục Ngạn Lâm. Cánh tay dài buộc phải vòng ngang qua cổ anh một cách giận dữ. Lục Ngạn Lâm hai tay đỡ lấy cánh mông cô, nơi cứng rắn nào đó vẫn tiếp tục đưa đẩy, thúc từng cú vào thẳng hoa tâm theo từng bước chân anh.
“Anh…” Trịnh An An u oán trừng mắt. Lục Ngạn Lâm đặt cô ngồi lên bệ cửa sổ. Vì trong phòng có máy sưởi, lại vừa mới trải qua một cuộc hoan ái mãnh liệt mà Trịnh An An không hề cảm thấy lạnh một chút nào. Nhưng ở đây thật quá nguy hiểm, nhỡ như…
“Vì vậy em kêu nhỏ một chút, kẻo em gái em lại nghe thấy đấy!” Lục Ngạn Lâm tỏ vẻ vô sỉ mà trả lời.
“Anh… Ức hϊếp người quá đáng!” Trịnh An An trừng mắt. “Anh không cảm thấy vận động quá nhiều trong một đêm sẽ dễ bị yếu sinh lý hay sao hả?”
“Em không cần lo lắng về phương diện đó của anh, “nó” luôn cứng khi thấy em, yên tâm đi!”
Sự kháng nghị của Trịnh An An rơi vào trong nụ hôn của Lục Ngạn Lâm. Một nụ hôn dịu dàng và ôn nhu.
“Ưm… A…” Trịnh An An lại một lần nữa rơi vào trong cõi trầm luân của d*c tình. Lục Ngạn Lâm đặt Trịnh An An ngồi trên bệ cửa sổ, chân dài quấn chặt lấy eo anh, mặt đối diện với anh. Lục Ngạn Lâm một tay đỡ đầu cô tránh cho cô ngã ra sau, một tay giữ lấy eo thon mà ra vào thần tốc. Từ góc độ này, Trịnh An An có thể thấy rõ ràng c*n thịt thô to đã sớm ướt đẫm như một con dao bén nhọn đâm xuyên cơ thể cô. Bao qυყ đầυ hồng nhạt sưng tấy chống đỡ nơi cửa huyệt nhỏ bé, rồi lại thúc sâu vào chỉ còn hai bầu t*nh nhỏ. Mỗi lần anh rút ra đều mang theo những vệt nước trong suốt, óng ánh dưới ánh đèn vàng, dính lên những sợi lông đen nhánh của anh. Có lẽ thị giác được kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cao độ, cơ thể vốn mẫn cảm của Trịnh An An lại dễ dàng đạt đến cao trào. Mười đầu ngón chân co quắp lại sớm đã tê liệt, hai cánh tay vòng ngang qua cổ anh sớm đã mỏi nhừ. Trịnh An An thở hổn hển cảm thấy như mất hết sức lực rồi. Nụ hôn dịu dàng của Lục Ngạn Lâm rơi trên môi Trịnh An An nhằm duy trì hơi thở cho cô, mang theo cả sự du͙© vọиɠ khó cưỡng và tình cảm cuồng nhiệt dâng trào của anh.
“Ư… A… Lâm… A… Không… Xin anh… Xin anh… Em sẽ hỏng mất… Nhẹ… Ư… Sâu, sâu quá…” Trịnh An An cong người đón nhận Lục Ngạn Lâm, đầu cô ngả về phía sau, dựa hẳn vào tấm kính cửa sổ. Cơ thể mềm oặt run rẩy mà lên cao trào, từng đợt từng đợt d*m thủy cứ bắn ra, chảy xuống sàn nhà. “Lâm… A… Lâm… Em không chịu được nữa rồi…”
“Vậy sao? Vậy để anh kết thúc nhanh vậy.” Lục Ngạn Lâm khẽ vuốt tóc Trịnh An An, nâng hông cô lên mà xoay người lại. Trịnh An An đứng lên chân Lục Ngạn Lâm, cả nửa cơ thể trên chống lên cánh cửa kính. Cự thịt thô to, cứng rắn lại tiến vào từ phía sau. Tầng tầng lớp lớp mị thịt chật hẹp, nóng ấm lại một lần rồi một lần co rút như muốn ép chặt lấy anh.
Bên ngoài bão tuyết cũng đã tan, tuyết đã ngừng rơi. Một màu đen kịt rơi vào tầm mắt của Trịnh An An. Tấm kính phản chiếu lại cảnh tượng mĩ tình trong phòng. Trịnh An An nhìn chính mình ở trong gương, gương mặt mệt mỏi ửng hồng, cơ thể tuyệt đẹp vốn là sự cao ngạo của cô bây giờ đầy vết hôn ám muội, như những đóa hoa hồng nở trên nền tuyết trắng. Bầu ngực sữa cao ngất, hai đỉnh hoa đỏ rực sưng tấy dưới sự nhào nặn của Lục Ngạn Lâm. Mái tóc đen dài giờ đã bết lại, dính vào lưng cô, rũ vài lọn lên đôi gò đang lắc lư kịch liệt theo nhịp ra vào của người đàn ông kia. Chiếc bụng vốn phẳng lì nhưng giờ vì chứa đầy t*nh dịch của anh mà lại khẽ nhô lên cao như bụng bầu ba tháng, theo động tác mãnh liệt của anh mà căng trướng. Cặp chân dài run rẩy như muốn ngã xuống bất cứ lúc nào, nhờ anh đỡ lấy mới có thể đứng thẳng được. Trịnh An An nghĩ thoáng qua, cảm thấy mình như một nàng tiên cá bị mắc cạn, chật vật thoát khỏi tay một ngư dân xấu xa là người đàn ông sau lưng kia, mà lại không thành.
Hừ!
Lục Ngạn Lâm, anh là sói háo sắc à?
“Ư… A…” Động tác của Lục Ngạn Lâm mỗi lúc một mạnh hơn, nhanh hơn, cú nào cũng đâm thật chuẩn đến điểm G mẫn cảm của Trịnh An An, như muốn đáp trả cho câu hỏi kia của cô.
Trịnh An An cứ từng đợt từng đợt dục tiên dục tử run rẩy mà cao trào. Cô nằm rạp lên tấm cửa kính, cong mông tròn mà đón nhận từng đợt tiến công như vũ bão của anh.
Tiếng rêи ɾỉ ngâm nga cùng tiếng va chạm kịch liệt ái muôi tạo nên một chuỗi d*m thanh đầy ái muội, đó là sự hòa hợp nguyên thủy nhất của hai cơ thể xuất phát từ một tình yêu thuần khiết nhất.
Cuối cùng, mặt trời cũng đã lên… Một ngày mới lại bắt đầu…
Góc lảm nhảm: huhu tối qua toi bận rộn quá các bác ạ, nên bây giờ mới xong chương cho các bác đây. Xin lỗi các bác vì không giữ lời hứa sẽ ra chương đúng hẹn, nhưng các bác đừng hờn toi nhá. Toi còn hóng các bác thả vote lắm, yêu các bác nhiều. Tầm 2 tuần nữa là toi vào năm học mới rồi, đến lúc đó có khi sẽ ra truyện rải rác hơn, nhưng mà toi vẫn học online nên ắt sẽ có thời gian nhiều đó, nên các bác yên tâm nhá. Hôm nay là ngày đầu ở toi "đón giao thừa" đây haha, gần ba tháng theo chỉ thị 15, gần ba tháng toi ở nhà T.T ở nhà riết quên luôn cách giao tiếp xã hội luôn á huhu.