“An An…” Trịnh An An vừa mới tắm xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa phòng. Cô đi chân trần, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm bằng bông đi ra ngoài mở cửa.
“Hửm?” Một bóng người cao lớn nhanh chóng bước vào phòng cô rồi cẩn thân khóa cửa phòng lại. Trịnh An An xoay người, nhướn mày trong bóng tối nhìn người đàn ông ôm chầm lấy mình.
“Nhớ em.” Lục Ngạn Lâm ôm chặt lấy cơ thể mềm mại trong ngực mình, đầu gục vào hõm vai thon nhỏ của cô.
“Xì!” Trịnh An An phì cười. Cả ngày hôm nay bọn họ đi cắm trại trên núi tuyết, đến chiều còn đốt lửa nướng thịt chung với nhau cơ mà. Nhớ là nhớ cái gì cơ chứ! “Ngốc thật!”
“Anh say rồi!” Lục Ngạn Lâm giả vờ làm nũng, ôm lấy Trịnh An An tiến đến bên giường.
Căn nhà có hai tầng với 6 phòng ngủ, 2 phòng tầng dưới và 4 phòng tầng trên. Hai căn phòng tầng dưới thì có 1 căn nhìn ra phía vườn hoa sau nhà được Hà Hiểu Như giành lấy, căn còn lại nằm bên cạnh lò sưởi là Trịnh Nhật Quân “bị ép” ở đó. Cầu thang gỗ dẫn lên tầng trên chia đôi tầng 2 thành hai nửa riêng biệt. Một bên là hai căn phòng có thể nhìn xuống đường lớn, bên còn lại là hai căn phòng nhìn xuống vườn hoa. Nhưng thực ra trong tuyết trời lạnh giá này, vườn hoa chỉ còn bao phủ bởi một lớp tuyết trắng mịn. Nhưng từ hai căn phòng này có thể phóng tầm mắt ra xa nhìn thấy ngọn núi tuyết mà bọn họ vừa đi cắm trại kia. Và hai căn phòng đó dĩ nhiên thuộc về hai cô con gái còn lại trong đoàn – Trịnh An An và Đường San San.
Lục Ngạn Lâm ở phòng phía trước, đối diện với phòng Trịnh An An.
Nhưng trên lý thuyết là vậy thôi, thực tế thì Trịnh An An có thể thấy rõ là người đàn ông này không có ý định về phòng ngủ rồi.
“Anh nằm đây không sợ bị hai anh của em đánh anh sao?” Trịnh An An bị Lục Ngạn Lâm ôm chặt, chiếc khăn tắm trên người đã sớm lỏng ra. Nhưng nằm trong vòng tay nóng rẫy của người đàn ông, lại dưới lớp chăn ấm áp, cô cũng không thấy lạnh. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã nhắm mắt kia, dùng tay nghịch ngợm chọc vào gò má của anh.
Ánh đèn ngủ trong phòng một màu vàng ấm áp, đối nghịch với bức màn tuyết trắng xóa ngoài khung cửa số bên cạnh giường.
“Bọn họ dám à?” Lục Ngạn Lâm bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, khẽ mở mắt nhìn cô gái nhỏ.
“Hôm nay đi cả ngày rồi anh chưa buồn ngủ sao? Ngủ đi chứ!” Trịnh An An bĩu môi, ở trong chăn cựa quậy mà đá Lục Ngạn Lâm một cái.
Hôm nay sau khi sắp xếp hành lý, các cô rủ nhau lên ngọn núi phía sau thôn cắm trại. Trời vẫn còn lạnh nhưng tuyết đã ngừng rơi. Trịnh Nhật Quân dẫn đầu đoàn người leo lên đến lưng chừng núi vào tầm giữa trưa. Đường lên núi vốn đã được làm lại nên khá dễ đi, từng bậc thang đá phủ đầy tuyết trắng nhô ra, bên trên có vài dấu chân lớn nhỏ khác nhau. Là của khách du lịch đến đây trước nhóm Trịnh An An.
Lục Ngạn Lâm mặc áo khoác dạ màu đen, trên lưng mang chiếc lò nướng khoan thai đi sau lưng Trịnh An An, Trịnh An An hay tay mang hai túi than đá, cẩn thận từng bước kẻo trơn ngã. Hà Hiểu Như và Đường San San mỗi người mang một túi thức ăn đã được ướp sẵn, đi từng hàng một trước mặt Trịnh An An. Ngay cả Đường Nhật Minh cũng mang trên vai chiếc túi to đựng ba chiếc lều đã được xếp gọn gàng, “Đi cắm trại phải mang lều chứ!” Đường Nhật Minh kiên quyết nói. Còn Trịnh Nhật Quân đi đầu mang một túi đựng nước uống và các vật linh tinh khác, vừa đi vừa hát nghêu ngao ra chiều vui sướиɠ lắm, khiến Đường Nhật Minh bĩu môi làu bàu.
Nơi lưng chừng núi nhiệt độ không quá thấp, sườn núi thoai thoải lại là mặt chắn được các trận gió tuyết nhẹ nên ông Trịnh đã suy nghĩ và đưa vào khai thác với mục đích cho du khách cắm trại trong ngày, tận hưởng cảm giác sống ngoài trời. Du khách muốn lên núi cắm trại có thể mang vật dụng theo hoặc thuê tại nhà nghỉ trong thôn trang. Nhưng vào mùa đông, tuyệt đối không được cắm trại qua đêm bởi về đêm rất có thể có bão tuyết lớn, đến lúc đó lều trại mỏng manh sẽ rất khó khăn để giữ lấy mạng sống của con người.
Trịnh An An vừa đi vừa nghĩ ngợi, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Từ trên lưng chừng núi nhìn xuống có thể thấy rõ toàn cảnh Vân Sơn Trang. Những ngôi nhà mái ngói đỏ ẩn mình dưới lớp tuyết dày. Con sông nhỏ chảy qua thôn trang như một chú rắn lớn màu trắng uốn lượn đã hóa thành băng từ bao giờ. Cô có nghe dì Từ nói, vào đầu tháng tám, giữa hai mùa gặt, nơi đây sẽ tổ chức lễ hội bắt cá. Trai tráng trong thôn cho dù có đi làm xa đến đâu cũng sẽ quay về, cả thôn trang sẽ trở nên tràn ngập sức sống. Những chú cá bắt được đó sẽ đem đi phơi khô và cất kĩ hoặc chế biến thành các món ăn có thể giữ được lâu, đến mùa đông có thể lấy ra ăn được.
“An An, đến phụ mọi người đi!” Đường Nhật Minh hét to lên, lại kéo thần trí đang bay cao của Trịnh An An về thực tại. Hừ, dạo gần đây tâm trí của cô chứ bay đi đâu vậy không biết!
“Đến đây đến đây!” Trịnh An An mỉm cười, xốc lại chiếc áo khoác bông màu xanh rêu trên người mình mà quay trở về điểm tụ tập của mọi người.
Nơi cắm trại không chỉ có mỗi nhóm của các cô mà còn có một vài nhóm nữa. Có gia đình, có cặp tình nhân, có nhóm bạn bè,… tất cả đều tràn ngập tiếng cười.
Thịt nướng uống cùng với rượu trắng, đã lâu rồi Trịnh An An chưa tận hưởng được cảm giác thư thái này. Không chỉ Trịnh An An, có lẽ tất cả mọi người đều bị cuốn vào guồng quay của cuộc sống mà quên đi cảm giác thoải mái, dễ chịu như thế này rồi.
Trịnh An An nở nụ cười, một nụ cười thật đẹp.
Cô thích cuộc sống này…
Ước gì thời gian có thể dừng lại ở giây phút này mãi mãi thì hay biết mấy...
Qua một buổi vật lộn với than đá, củi khô thì ba người đàn ông thành phố cũng đã đốt được lửa. Ngọn lửa tỏa ra hơi ấm, xua đi cái lạnh của mùa đông.
"Oa, thơm quá!" Thịt đã được Lục Ngạn Lâm ướp sẵn, chỉ cần bỏ lên vỉ nướng là ăn được thôi. Mùi thịt dần tỏa ra hương thơm ngào ngạt của hoa quế.
"Rượu đây rượu đây!" Trịnh Nhật Quân mở balo lấy ra hơn mười chai rượu trắng. "Nhưng các quý cô đây chỉ được uống nước trái cây thôi nhé!"
"Này, bất công quá đấy!" Hà Hiểu Như bĩu môi.
"Em cũng muốn uống rượu!" Trịnh An An chồm người đến, giành lấy chai rượu trắng từ tay Trịnh Nhật Quân nhưng không thành. Eo cô đã bị Lục Ngạn Lâm giữ lại.
"Đừng làm loạn, rượu này các em không thích hợp để uống đâu!" Lục Ngạn Lâm xoa đầu Trịnh An An dưới con mắt ghét bỏ của "hội độc thân". "Tối về anh làm bít tết cho em, anh thấy Trịnh Nhật Quân có giấu mấy chai rượu vang đấy."
"Á à!" Trịnh An An bắt trúng trọng điểm ở câu cuối cùng, lại bật dậy mà đá một cái vào chân Trịnh Nhật Quân. "Đồ tồi!"
"Lục Ngạn Lâm, tôi là anh vợ của cậu đấy!" Trịnh Nhật Quân gào thét trong oan ức. "Đồ phản bội! Anh em hai mươi hai năm, tôi với cậu tuyệt giao!"
"Xin chân thành cảm ơn lòng tốt của anh, anh vợ!" Lục Ngạn Lâm vô sỉ nhấn mạnh chữ "anh vợ" khiến cho mọi người lại có cơ hội bật một trận cười khoái trá.
Thật vui vẻ, yên bình và thoải mái!
“Ước gì có thể sống thoải mái như vậy thì hay biết mấy.” Trịnh An An ôm lấy Lục Ngạn Lâm, rúc vào trong chăn ấm, lười biếng nói. “Không bài kiểm tra, không phải suy nghĩ kỳ thi tới có còn giữ vững vị thứ không, rồi lại suy nghĩ là một đại tiểu thư khuê mật phải như thế nào, xuất hiện trước mắt người khác xinh đẹp ra sao, còn phải suy xét xem bạn trai có bị đóa hoa đào nào quấn lấy không,…”
“Em bị ngốc rồi à?” Lục Ngạn Lâm lại mở mắt, lườm nguýt Trịnh An An. Cô nhóc này gợi đòn rồi hả?
Trịnh An An nhe răng cười với Lục Ngạn Lâm. Cô đúng là bị ngốc mà, mấy cái suy nghĩ kia vốn là trích dẫn lại lời chọc ghẹo của Hà Hiểu Như giành cho cô, không nghĩ là bây giờ lại hợp tình hợp cảnh như vậy. Cô thích một cuộc sống bình dị và thư thái như vậy. Là một công chúa, đứng trên đỉnh kim tự tháp mang một vầng hào quang chói lọi, ai nhìn lên cũng thấy cô vô ưu vô lo, nhưng thực chất Trịnh An An cũng là một cô bé mười tám tuổi với bao suy nghĩ vẩn vơ trong lòng mà thôi. Trông bên ngoài cô có thể ra dáng một cô gái trưởng thành, nhưng nội tâm cũng chỉ là một cô công chúa được giáo dục kỹ lưỡng và được bảo bọc kỹ càng mà thôi. Cuộc sống cô trôi qua bình lặng, êm đẹp bởi vầng hào quang công chúa mà cô mang, nhưng sau khi đến thôn trang này, cô bỗng thích cuộc sống đơn giản mà ấm áp nơi đây. Không thấy sự lừa lọc, không thấy những nụ cười khuôn phép trên thương trường của ba, càng không mang nếp sống được chăm sóc kỹ càng đến, cô cũng muốn được như mọi người, hít thở bầu không khí trong lành, sáng ra ngoài gặp mọi người có thể thoải mái chào hỏi.
“Em cứ nghĩ nơi đây vốn thoải mái, yên bình, nhưng em thấy đấy thôi. Phương tiện giao thông thô sơ, đường đi cũng rất khó, hơn nữa trường học, bệnh viện,… tất cả đều rất xa xôi. Mọi người ở đây lúc trước cũng phải suy nghĩ rất nhiều về việc mùa đông có bị thiếu thức ăn không, hơn nữa vào mùa hè cũng phải lao động vất vả để kiếm ra lúa gạo dự trữ cho mùa đông. Cuộc sống của em không phải lo cơm ăn áo mặc, còn những đứa trẻ nơi xa hôi hẻo lánh này không được sống sung túc như em, phải bỏ quê hương đi làm việc. Em nghĩ là vì sao? Trên đời này ai muốn sống tốt thì đều phải suy nghĩ, tìm cách cố gắng vươn lên hết em à. Thời gian không chờ đợi một ai, cuộc sống tốt thì cần phải có ý chí và quyết tâm sống của con người, em thấy đúng không?
“Hừ, thầy Lục à, thầy nói đạo lý nhân sinh với học trò thầy đấy. Thầy tưởng đây là Trung học số 4 hay sao chứ? Nhưng có thầy giáo nào lại ôm học trò mình mờ ám như vậy không, còn ra vẻ gì cơ chứ!” Trịnh An An trừng mắt nhìn anh.
Lục Ngạn Lâm không muốn tiếp tục màn đấu mắt với Trịnh An An nữa. Anh xoay người đè lên cô.
“Nếu em chưa buồn ngủ thì chúng ta có thể bắt đầu làm việc được rồi đấy!” Lục Ngạn Lâm gằn từng chữ.
“Làm việc, việc gì?” Trịnh An An tỏ vẻ vô tội bĩu môi, đôi mắt mèo cố ý chớp chớp vài cái.
“Nếu không biết thì anh để cho em biết.” Lục Ngạn Lâm hất hàm, giữ chặt lấy eo Trịnh An An mà đổ xuống một nụ hôn.
Nụ hôn của anh có mang theo mùi bạc hà thanh mát lẫn với vị cay nồng của rượu trắng còn sót lại. Hôm nay anh uống hơi nhiều rượu, lúc chập tối về đến nhà còn uống thêm một chút lúc ăn cơm tối.
Chiếc lưỡi đinh lăng quấn lấy lưỡi hồng mềm mại của cô mà tỏ ý muốn khiêu vũ. Trịnh An An trải qua sự dạy dỗ của Lục Ngạn Lâm cũng dần trở nên lớn mật, cánh tay thon dài vươn lên vòng qua cổ anh, mãnh liệt đáp lại nụ hôn đó.
Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau phát ra tiếng nước chèm chẹp, hơi thở của hai cơ thể đang ôm chặt lấy nhau như muốn hòa làm một cũng dần dần nóng lên.
Hai bóng hình quấn chặt lấy nhau hắt lên cánh cửa sổ đã nhòe đi vì hơi lạnh. Bên ngoài, tuyết lại bắt đầu rơi.
Đêm nay, còn dài lắm...
Góc lảm nhảm: Chương hôm nay tới đây thôi, tối mai toi hứa sẽ đăng thêm 1 chương nữa cho các bác, nhớ ủng hộ và vote cho toi nhá, yêu các bác nhiều