Trong căn phòng rộng lớn, chiếc giường lớn màu trắng được rải đầy hoa hồng là thứ gây chú ý nhất, sau nó là bức tranh sơn dầu theo trường phái ấn tượng được treo phía trên đầu giường. Ánh sáng và màu sắc biến đổi một cách không có trật tự nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp. Nhưng trong mắt Trình Mẫn, khi hai thứ này đặt cạnh nhau lại vùi dập bức tranh này, sự rực rỡ của những đóa hồng và vẻ tĩnh lặng của bức tranh rất khó để dung hòa với nhau. Điều này khiến cô không tự chủ được nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp Lục Hạo Nam. Vẻ lạnh lùng của anh và bức tranh đẹp đẽ này mới là hai thứ vốn nên được đặt cạnh nhau.
“Tôi muốn biết lý do.” Ánh mắt Trình Mẫn quét sang những cánh hoa nơi góc giường, chúng nó bay lượn trong không khí rồi nhẹ nhàng đáp xuống tấm thảm len trên sàn nhà.
Bà Trần rất thích sự thông minh của cô. Bà ngồi xuống gần cô, lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra huơ huơ: “Có để ý không?”
Trình Mẫn không thích mùi thuốc lá. Lục Hạo Nam cũng hút nhưng chưa từng hút ở trước mặt cô bởi vì mỗi khi cô ngửi thấy mùi thuốc lá thì đều cau mày đẩy anh ra. Về lâu về dần thói nghiện thuốc lá của anh cũng giảm bớt.
Cô đáp: “Xin cứ tự nhiên.”
Bà Trần lấy bật lửa ra, ngọn lửa bật lên từ trong lỗ nhỏ, nó thoải mái nhảy nhót mà không có vẻ gì bị ảnh hưởng bởi bầu không khí xung quanh. Những ngón tay sơn màu đỏ thắm của bà kẹp lấy điếu thuốc rồi châm lửa.
Mùi thuốc lá nồng nặc dần tỏa ra, trong đầu Trình Mẫn cũng đồng thời nghĩ tới vài thuật ngữ hóa học.
Bà Trần hút một hơi rồi nhả ra từng ngụm khói lượn quanh, nói: “A Mẫn, cô là một người thông minh. Người phụ nữ như cô, vừa tham lam lại ích kỷ nhưng cũng rất biết nhìn nhận vấn đề. Hôm nay việc cô đến đây đã nói rõ tôi không nhìn lầm người.”
Vẫn là phụ nữ hiểu phụ nữ nhất, Trình Mẫn cảm thấy cách mà bà miêu tả cô rất đúng trọng tâm.
“Trước đây tôi đã từng nói với cô rằng cô rất giống tôi.” Bà nói một cách chậm rãi, giống như đang kể một câu chuyện xưa vậy: “Thật ra cô không giống tôi mà giống một người phụ nữ khác.”
Về điểm ấy Trình Mẫn đã đoán được, nào có ai lại bị người giống mình thu hút chứ, xem ra giống mình là giả còn giống người mình yêu mới là thật.
“Tôi và bà ấy là thanh mai trúc mã, cũng đã từng hẹn hò….” Bà vừa nói vừa khép hờ mắt, ánh mắt nhìn vào một điểm nào đó giữa làn khói mờ mờ, giống như nơi đó đang cất giấu một bảo vật vậy, “Sau đó nhà tôi xảy ra chuyện, bất đắc dĩ tôi phải kết hôn với ông Trần và chia tay với bà ấy.”
Trình Mẫn đã gặp chồng của bà Trần hay nói đúng hơn là gặp trên mạng. Ông ấy có vẻ ngoài mập mạp với cái bụng bia và đầu hói hệt như phần lớn số đàn ông trung niên ngoài kia, quả thực là một trời một vực với một người phụ nữ phong tình như bà Trần. Huống hồ, cô đã sớm nhận ra bà Trần có tiêu chuẩn và khiếu thẩm mỹ rất cao, hoàn toàn không phải là kiểu người chỉ học đòi văn vẻ. Mà thông thường, những người như thế sẽ có yêu cầu rất cao đối với nửa kia của mình. Thế nên trước đây Trình Mẫn đã nghĩ nếu không phải bị bắt xem mắt thì chắc chắn phải có ẩn tình khác.
Trình Mẫn là một người rất biết lắng nghe. Đợi hồi lâu, sau khi chắc chắn rằng mình không ngắt lời của đối phương thì mới lên tiếng: “Sau đó thì sao?”
Bà Trần nở nụ cười: “Cô có thể gọi tôi là Văn Quyên.”
Trình Mẫn nghe xong cũng cười: “Bà ấy gọi như thế à?”
Nói đến vấn đề này ánh mắt của bà Trần lại trở nên buồn bã, bà đứng lên đi lấy gạt tàn, gõ gõ tàn thuốc xuống mép gạt tàn rồi mới đáp: “Phải.”
Trình Mẫn gật đầu, do dự một lúc rồi cất lời: “Bà Trần, bà đã đúng khi nói tôi là một người tham lam ích kỷ và biết nhìn nhận tình huống. Và thật trùng hợp khi có một người trông giống như ánh trăng sáng trong lòng bà, đồng thời có thể đứng trước mặt bà như thế này. Cho nên bà đã nghĩ, một người như thế chắc chắn là người phù hợp nhất để đóng vai tình nhân bên cạnh bà và đây nhất định là ý trời.”
Cô bóp phần eo hơi mỏi do duy trì một tư thế ngồi nãy giờ: “Một ý nghĩ rất hoàn hảo. Thế nhưng bà đã tính sai một điểm rồi. Tôi ghét nhất là bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay. Tôi sẽ không bao giờ để cuộc sống của mình bị khuất phục trước ý muốn của người khác.”
Nụ cười của Trình Mẫn bỗng biến thành nét trào phúng. Cô giống như một con rắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở cây và khi thời cơ đến thì nhân lúc đối phương không để ý mà tàn nhẫn cắn một cái: “Không giống bà.”
Động tác của bà Trần hơi khựng lại, dường như bị lời của cô kích động, nhưng rất nhanh bà đã bình tĩnh lại, vừa dập thuốc vừa bảo: “A Mẫn, cô vẫn còn quá trẻ.”
Nghe thấy lời này, Trình Mẫn đứng lên, vừa vặn dẫm lên những cánh hoa hồng, cô nói với vẻ thích thú: “Bà Trần, có nhiều lúc không thể quyết định thắng thua dựa trên tuổi tác. Chúng ta cứ nói thẳng đi, nhiều lời làm gì cho vô ích, giữa tôi và bà sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì đâu. Nếu như bà xem như không có chuyện gì xảy ra thì chúng ta vẫn có thể làm bạn, còn bằng không thì quên đi.”
Sắc mặt của bà Trần vẫn không thay đổi, hỏi: “A Mẫn, tôi rất tò mò, không biết cô lấy tư cách gì mà đến nói với tôi những lời này?”
Trình Mẫn chớp mắt, đáp một cách dí dỏm: “Tôi chẳng lấy tư cách gì cả. Chân trần không kén giày [*], cùng lắm thì tôi về Hồng Kông thôi. Bà Trần à, tay của bà cũng đâu có dài đến vậy nhỉ. [*]”
[*] Chân trần không kén giày (光脚的不怕穿鞋): nghĩa là khi một người trắng tay đấu với một người có quyền lực thì dù thắng dù thua người trắng tay cũng chẳng hề hấn gì vì họ không có gì để mất.
[*] Câu này nghĩa là bà Trần không có nhiều quyền lực đến mức có thể bám theo Trình Mẫn đến tận Hồng Kông và gây khó dễ cho cô.
Cô nói một cách trôi chảy mạch lạc nhưng bà Trần là người tỉ mỉ, vừa nghe cô nói thế thì lập tức cảnh giác. Chỉ có điều, bà đã điều tra hoàn cảnh gia đình của Trình Mẫn rồi, là một cô gái rất bình thường, cũng không thấy có qua lại với người nào đặc biệt. Trong lúc nhất thời bà không nghĩ ra phán đoán của mình sai chỗ nào.
Trình Mẫn thấy bà có vẻ bất ngờ thì không còn hứng thú giả vờ nữa, cô thu lại nụ cười trên mặt, nói: “Tôi không có chút hứng thú nào đối với cuộc sống cá nhân của bà cả và cũng chẳng rảnh để đi phán xét đúng sai hay tiêu chuẩn đạo đức của ai. Hôm nay khi tôi bước ra khỏi đây sẽ xem như chưa từng tới, bà có thể yên tâm.”
“Nhưng tôi chưa nói cô có thể đi mà.” Bà Trần đứng dậy. Chiều cao của hai người không chênh lệch bao nhiêu cho nên khi đứng đối diện quả thực có vẻ như đang đối đầu với nhau.
Trình Mẫn cười: “Đừng mải đuổi theo quá khứ, những việc sắp xảy ra trong tương lai mới đáng để chờ đợi. Bà Trần, nếu tôi là bà thì tôi sẽ không dùng cách này để bôi nhọ phần tình cảm kia đâu.”
Vừa dứt lời ngay cả bản thân cô cũng thấy rung động bởi tài ăn nói của mình.
“Đáng tiếc cô không phải là tôi.” Bà Trần thốt lên từng chữ một.
Trình Mẫn cũng than thở: “Đáng tiếc tôi cũng không phải là bà ấy.”
Rồi cô nói tiếp: “Năm tôi học cấp ba, có một lần đi xem biểu diễn ở sân vận động Hồng Kông. Khi tôi về nhà vào lúc rạng sáng thì có đi ngang qua một con ngõ nhỏ phía sau nhà mình. Mấy căn hộ cũ ở Hồng Kông vốn rất chật hẹp và con ngõ kia cũng thế. Không ngờ tên nghiện rượu kia lại xui đến độ đυ.ng phải tôi. Bà đoán xem sau đó thế nào? Tất nhiên là bị tôi đạp cho một cước đến nỗi không chạy được. Nếu không phải tôi hiểu biết nhiều về pháp luật thì… tên đó đã làm bẩn mắt tôi rồi. Chẳng qua tôi luôn rất nhân từ với người cùng phái cho nên việc hôm nay bà sờ mò tôi hai lần thì thôi quên đi, cứ như thế này là được rồi.”
Cô so sánh bà Trần với một tên nghiện rượu khiến bà không nén được giận tới bật cười: “Trình Mẫn, cô có thể nhận được rất nhiều thứ từ tôi đấy.”
Trình Mẫn là người rất kiêu ngạo nên tất nhiên sẽ thấy khinh thường, đáp không chút khách sáo: “Bà Trần, tôi không phải là đồ bỏ đi. Thứ tôi muốn tôi tự có cách lấy được chứ không cần phải ở bên một người đàn ông hay người đàn bà nào để đạt được mục đích cả.”
Dù sao bà Trần cũng từng là thiên kim tiểu thư thì làm sao chịu được mấy lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ kia, huống chi bà bằng lòng tin tưởng vào phán đoán của mình: “Vậy chúng ta chờ xem.”
“Vậy tôi cũng chờ tin tốt của bà đấy.” Trình Mẫn cười cười, dáng vẻ dửng dưng.
Trước khi Trình Mẫn ra khỏi phòng, cô suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Bà Trần, khi người khác thích tôi thì bất kể là nam hay nữ tôi đều rất vui. Nhưng cách làm của bà thật sự khiến tôi không vui, có lẽ bà nên học cách tôn trọng tình cảm đi. Có điều, tôi nghĩ nếu như bà đã sớm học được thì cũng không đến nỗi rơi vào cảnh phải kết hôn với một người đàn ông mà mình không yêu nhỉ.”
Mấy lời này của cô khiến bà Trần tái mét mặt mày.
Trình Mẫn cười nhạo một tiếng rồi rời khỏi phòng.
Cô biết mình đã quá xúc động nhưng cô không hề hối hận. Chẳng lẽ người ta đã muốn ra đòn mà cô lại không cho người ta mặt mũi à? Huống chi, nói mấy lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ người khác luôn khiến bản thân thoải mái mà… Cũng như nếu ở trên giường mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lục Hạo Nam thì càng được thoải mái hơn.
Nghĩ tới đây, Trình Mẫn không khỏi vui vẻ.
Nhưng không may là niềm vui luôn rất ngắn ngủi. Còn chưa đợi cô bước ra khỏi nơi này thì đã bị cảnh sát dẫn tới cục bởi vì chuyên án truy quét mại da^ʍ.
Trình Mẫn lẩm bẩm trong lòng, cô chẳng qua chỉ nghĩ bậy trong đầu thôi mà, sao lại bị xem là đang mua bán da^ʍ chứ.
Nhưng chuyện này đúng là cô không có cách nào cãi được. Mặc dù không có chứng cứ chứng minh cô đã bán da^ʍ nhưng cũng không có chứng cứ chứng minh cô không làm. Đã thế cô còn ở đó nên khả năng có tham gia vẫn nhiều hơn.
Nói tóm lại, bởi vì chuyện xui như quạ này mà cô bị giải lên Cục cảnh sát lần đầu tiên trong đời.
Càng khiến cô kinh ngạc hơn đó là đám người bà Trần cũng bị bắt hết. Nói tới cũng thật buồn cười, hai người vừa xé rách mặt nhau lại buộc phải hòa bình ngồi chung một chỗ. Nửa tiếng trước còn hung dữ đối chọi với nhau mà giờ lại thành cặp chị em cùng chung hoạn nạn. Loại tình tiết này thường chỉ diễn ra trong phim thôi, nào ngờ lại thật sự xảy ra trên người Trình Mẫn.
Lúc đầu Trình Mẫn vẫn khá bình tĩnh. Cô nghĩ chuyện này sẽ không quá lớn bởi vì ở đây đều là những người vừa có tiền vừa có thế. Nhưng khi cô biết mình phải ở lại đây một đêm thì cô thấy đau đầu hết sức.
Cô bất đắc dĩ nhìn về phía bà Trần, phát hiện đối phương cũng đang bất đắc dĩ nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, không muốn cười cũng khó.
Chuyện này không dễ giải quyết. Cô cố bình tĩnh lại và bắt đầu suy tính. Không có chuyện một hội sở có thể kinh doanh ở thủ đô mà không có người chống lưng. Cô đoán có lẽ người đứng phía sau đã bị ai đó làm vạ lây rồi.
Hiện giờ người có thể cứu cô ra, không để cô ở đây bị muỗi chích chỉ có Lục Hạo Nam. Cứu một con cá nhỏ như cô ra ngoài đối với anh mà nói là chuyện không lớn cũng không nhỏ, thậm chí còn có thể làm một cách êm ru trót lọt.
Nhưng cô lại không muốn làm thế. Nếu không phải đang ở trong cảnh không thể làm khác được thì cô cũng không muốn thiếu nợ anh.
Trong lúc cô vẫn đang xoắn xuýt thì không hề biết rằng Lục Hạo Nam đã sớm nghe được tiếng gió rồi.
❄
A Mẫn: Tiền và quyền cũng giống như đàn ông vậy, chúng có thể khiến tôi yêu thích đến mức không nỡ buông tay nhưng cũng có thể bị tôi vứt như một chiếc giày rách.
❄
“Tôi sẽ không bao giờ để cuộc sống của mình bị khuất phục trước ý muốn của người khác.” – Simone de Beauvoir. [*]
[*] Simone de Beauvoir (1908 – 1986): là một nhà văn, nhà triết học và một nhà đấu tranh cho nữ quyền người Pháp.
Tác giả: Vì quá thích câu nói này nên đã đưa vào lời thoại của nhân vật.