“Anh không phải nói...”
“Tút tút tút”
Nguyễn Khánh Linh còn chưa nói xong, đầu điện thoại bên kia đã cúp máy.
Cô ngẩng đầu nhìn Phạm Nhật Minh với vẻ mặt phức tạp: “Làm sao đây? Hắn ta lúc đầu nói là năm triệu, nhưng bây giờ đã tăng lên ba mươi triệu.”
“Ba mươi triệu?”
Đặng Phượng nghe thấy con số này suýt nữa đứng không vững.
Ba mươi triệu bảng Anh nếu quy ra tiền Việt Nam ước khoảng khoảng tám mươi tám tỷ đồng làm tròn thành chín mươi tỷ.
Bọn bắt cóc kia thực sự mất trí rồi!
Bây giờ cho dù là tập đoàn nhà họ Nguyễn lập tức lấy ra chín mươi tỷ cũng không phải là một việc dễ dàng.
“Ba mươi triệu bảng, đây không phải là một số tiền nhỏ.”
Nguyễn Mạnh Cường cũng có chút suy sụp. Ông thì thào lẩm bẩm, ánh mắt mang theo chút tuyệtvọng.
Phạm Nhật Minh thấy vậy vẫn không hề lên tiếng. Cùng lúc đó anh nắm lấy tay kia của Nguyễn Khánh Linh, hơi dùng một chút lực ra hiệu cho cô không nên chen vào.
Sau khi Nguyễn Khánh Linh nhận được ý ra hiệu của anh thì thu lại lời muốn
nói, ngậm chặt miệng không hề lên tiếng.
Nguyễn Mạnh Cường cùng Đặng Phượng vốn cho rằng Phạm Nhật Minh ít nhiều sẽ lấy ra chút tiền. Nhưng ai biết sau khi cúp điện thoại hai người kia lại không có dấu hiệu gì. Cuối cùng bọn họ không có thời gian, cũng không tiện đợi thêm, đành phải đứng dậy xin rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Phạm Nhật Minh nhìn về phía Nguyễn Khánh Linh và hỏi cô: “Em vừa nãy muốn nói gì?”
“Tôi chỉ muốn nói với họ rằng thừa dịp lúc bọn bắt cóc chỉ đòi tiền thì hãy nhanh chóng đưa tiền cho nó, bằng không nên lúc nói giết con tin, thiệt hại có thể không chỉ là tiền bạc."
“Ừ.”
Phạm Nhật Minh thản nhiên đáp lại một tiếng nhưng trong lòng thoáng qua một chút nhẹ nhõm.
Không tồi, cô gái nhỏ này có thể phân biệt được rõ ràng mọi chuyện và sẽ không vì nhẹ dạ mà mù quáng đi giúp đỡ gia đình kia.
“Có điều nếu thực sự cần thiết, em cũng có thể nói với tôi. Tôi sẽ giúp em.”
Phạm Nhật Minh cùng cô nói chuyện xong, sau đó liền đứng dậy rời đi.
Nguyễn Khánh Linh ngồi tại chỗ, lòng bàn tay còn lưu lại một chút độ ấm của anh, cũng
giống như tâm tình trong lòng cô lúc anh nói xong câu đó.
Vô cùng ấm áp
Xem ra Phạm Nhật Minh thực sự xem cô như một người bạn gái.
Rồi trong tương lai cô cũng phải trả ơn cho anh. Nguyễn Khánh Linh ở trong lòng thầm thề.
Bởi vì chuyện này, kế hoạch ban đầu định ra ngày hôm sau trở về Việt Nam cho nên Nguyễn Khánh Linh chỉ có thể hoãn lại. Cô tiếp tục đứng ở trong phòng vừa xếp chữ vừa chờ đợi tình hình.
Buổi sáng, Nguyễn Mạnh Cường gọi điện thoại đến.
Nguyễn Khánh Linh mới ấn nghe thì anh ta trực tiếp mở lời nói: “Khánh Linh, công ty bây giờ không thể quay vòng vốn. Trước tiên, con có thể đi vay 70 tỷ từ Phạm Nhật Minh. Đợi chúng ta đưa An Ni trở về, khoản tiền sẽ từ từ trả lại.”
Nghe vậy Nguyễn Khánh Linh súy nữa tức giận bật cười, lời này này của ông ta thật là hợp tình hợp lí, thật sự xem cô là đứa ngốc sao?
“Tôi không đồng ý.”
Cô lạnh lùng từ chối: “Cho dù nhà Nguyễn không xoay được thì vẫn có thể
lấy ra được bảy mươi tỷ.”
“Khánh Linh, sao con có thể máu lạnh như vậy? Nguyễn Khánh Nga là em gái của con!”
Đầu bên kia Nguyễn Mạnh Cường dường như vô cùng đau lòng.
Tuy nhiên Nguyễn Khánh Linh hoàn toàn không chịu thua. Giọng điệu của cô thậm chí so với trước đó còn lạnh lùng: “Nếu bây giờ tôi đã gả cho Phạm Nhật Minh, thì đã là người nhà họ Phạm, xen vào việc nhà họ nhà họ Nguyễn chẳng phải là không thích hợp sao?"
"...Khánh Linh, sao con có thể nói như vậy?”
Nguyễn Mạnh Cường hoàn toàn không ngờ rằng cho dù ông có đe dọa hay dụ dỗ thế nào, Nguyễn Khánh Linh dường như đã thay đổi thành một con người khác. Cô làm sao cũng không chịu mượn bảy mươi tỷ từ Phạm Nhật Minh .
Cuối cùng, sau một phen khuyên bảo hết lời ông ta thuyết phục được Nguyễn Khánh Linh đồng ý đi mượn Phạm Nhật Minh năm triệu bảng anh. Hai lăm triệu bảng anh để họ tự giải quyết.