Nguyễn Mạnh Cường và Đặng Phượng lập tức đặt chuyến bay đến Anh sớm nhất, nhưng đến nơi cũng đã là sáng hôm sau.
Nguyễn Khánh Linh gửi cho họ vị trí của Hamlet.
Lúc này Phạm Nhật Minh đã trở về, hai người cũng đã dùng xong bữa sáng, Nguyễn Khánh Linh đã nói với anh mọi chuyện tối hôm qua, bao gồm cả việc ba mẹ của Nguyễn Khánh Nga sáng nay sẽ đến dây.
Phạm Nhật Minh cũng đã từng trải qua sóng to gió lớn, nên không hốt hoảng như Nguyễn Khánh Linh.
Anh suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nói: "Trước mắt cứ chờ mấy người Nguyễn Mạnh Cường đến đã."
Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nguyễn Khánh Linh, anh lại nói thêm một câu: “Đừng lo lắng, mọi chuyện đều có tôi ở đây rồi."
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh mỉm cười cảm ơn anh.
Lúc này, cửa được mở ra.
Lúc Nguyễn Khánh Linh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ngoài cửa phòng khách có hai bóng người xông vào.
Đặng Phượng xông vào trước, khi nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh lập tức mặt bà ta thể hiện vẻ đầy tức giận và cay nghiệt , chỉ vào mũi cô nguyền rủa: "Đồ khốn kiếp! Nếu không phải tại mày, thì Khánh Nga của tao sẽ không đuổi theo Lê Tuấn đến Anh, sẽ không bị bắt cóc rồi xảy ra chuyện như vậy. "
Nguyễn Khánh Linh bị lời mắng của bà ta làm cho choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì trên tay đột nhiên ấm hẳn lên, Phạm Nhật Minh đi tới nắm lấy tay cô.
Khi anh nhìn Đặng Phượng, đôi mắt hằn lên nét băng giá, tựa hồ như muốn xâu xé bà ta.
"Bà là chó sao? Vừa vào đến cửa nhà tôi liền bắt đầu sủa rồi? Nếu bà muốn diễn trò khùng điên thì cút ra ngoài kia mà diễn."
Bình thường thì Phạm Nhật Minh cũng không thích khi dễ người khác, nhưng lời sỉ nhục vừa rồi của Đặng Phượng đối với Nguyễn Khánh Linh đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh.
Nguyễn Mạnh Cường dù sao cũng là một người đàn ông lăn lộn trên thương trường, khi nhìn thấy phong thái nói chuyện của Phạm Nhật Minh, khí thế bức người kia, hoàn toàn khác với tên èo uột trong lời đồn đại.
Vì vậy, trong lòng ông ta run lên, vội vàng tiến đến kéo vợ mình lại: “Bà bình tĩnh trước đi, chuyện này sao có thể là lỗi của Khánh Linh được? Con bé tìm chúng ta đến để giúp đỡ, chứ không phải để được nghe chửi!"
Giọng điệu Nguyễn Mạnh Cường nghiêm túc, như thể ông ta đang thật sự trách mắng vợ mình.
Ánh mắt vừa rồi của Phạm Nhật Minh cũng đủ khiến Đặng Phượng co rụt người lại, lúc này nghe chồng nói xong, bà ta mới dần dần tỉnh táo lại, lén lút liếc nhìn Phạm Nhật Minh, sau khi nhìn thấy sắc mặt anh, trong nháy mắt bà ta không dám mở miệng nữa .
"Cậu Minh, xin cậu thứ lỗi, vợ tôi không hiểu quy tắc làm cậu bất mãn, tôi thật sự xin lỗi."
Nguyễn Mạnh Cường cúi đầu xin lỗi, cái dáng vẻ rất hèn kém.
Lòng bàn tay Nguyễn Khánh Linh ấm áp, trái tim càng ngày càng cảm động, dĩ nhiên cô biết rằng Phạm Nhật Minh đang bảo vệ mình, nếu không, theo tính cách của Đặng Phượng, lúc nãy đã tiến đến túm tóc cô rồi.
"Người ông nên nói xin lỗi không phải là tôi."
Phạm Nhật Minh không cảm kích chút nào.
"Đúng, đúng, đúng." Nguyễn Mạnh Cường nghẹn lời, lập tức thừa nhận, sau đó nhìn về phía Nguyễn Khánh Linh, khó khăn mở miệng: "Khánh Linh, vừa rồi là do mẹ con sốt ruột vì Khánh Nga bị bắt cóc, con bỏ qua cho bà ấy được không?"
Nguyễn Khánh Linh không đáp, nhưng cô gật đầu một cái.
Lòng cô đối với gia đình này đã nguội lạnh từ lâu, thái độ của họ với cô cùng lắm chỉ là vết cắn của một con chó điên.
Đột nhiên, điện thoại di động của Nguyễn Khánh Linh lại vang lên.
Cô lấy ra xem là số của ngày hôm qua!
"Là tên bắt cóc!"
Nguyễn Khánh Linh bật thốt lên.
Đột nhiên, ánh mắt của ba người trong phòng khách đều đổ dồn vào cô.
“Nghe đi.” Phạm Nhật Minh nói.
Nguyễn Khánh Linh nhấn nút trả lời.
“Cho mày ba ngày, đem ba mươi triệu bảng Anh đến, địa điểm vẫn như cũ, nhớ rõ là phải đi một mình mày, nếu không tao sẽ gϊếŧ con tin!"