Đưa Tôi Qua Tình Năm 17

Chương 50: Có rắn

Hoàng An... tôi ở đây, mau cứu tôi!Uyên hét lên thất thanh, tim tôi như trật đi một nhịp, giương hai mắt cố ngóc lên nhìn bên trên mặt đất... quả thật... có tiếng bước chân lo lắng, vội vã, tất thảy những thứ đó đều dành cho Hạ Phương Uyên!

- Bà... tại sao bà....

- Mau cứu tôi, tôi đau...

Uyên ngước gương mặt xinh đẹp, kinh diễm động lòng lên nhìn An, An quay ra trừng mắt căm hận nhìn tôi rồi ngay lập tức chới với kéo lấy tay Uyên... Một câu nói... cậu ta cũng không cho tôi nói, tôi cười lên nhạt nhòa, nước mắt đã ướt đẫm, sợ hãi có, đau đớn có mà xót xa lẫn thất vọng đều có.

Sau một hồi, cuối cùng An cũng đã kéo Uyên lên, mà lúc này sắc mặt cậu ta biến đổi rõ thấy, cánh tay tôi cũng ngày càng nhói lên đau đớn... đúng là... chịu hết nổi rồi, tất cả các cơ như rã rời ra, tại sao... tại sao An vẫn chưa chịu kéo tôi lên.

- Chuyện này là sao?

An nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt Uyên, cậu ta vừa ôn nhu với Uyên vừa quay ra giận dữ với tôi. Sao là sao cơ chứ? Cậu ta muốn tôi trả lời sao cho vừa lòng trong khi một ý niệm muốn cứu tôi cũng chẳng nảy lên trong suy nghĩ cậu ta?

- Là... là Linh còn giận tôi, bà ý muốn cảnh cáo tôi một chút ai dè lại bị kéo xuống dưới!

Uyên dựa vào ngực An uất nghẹn nói, vừa nói, cô ta vừa dùng ánh mắt của kẻ thắng cuộc nhìn tôi. Từng lời nói của cô ta lọt vào tai tôi một cách dơ bẩn, ngay lập tức tôi trợn trừng mắt lên muốn phản kháng nhưng ánh mắt tôi lại bị An khinh bỉ, ghét bỏ, một cơ hội, cậu ta cũng không cho tôi nói mà cậu ta trực tiếp ép những ngón tay đang cố bấu víu trên mặt đất của tôi đến chảy máu, cái đau thấm vào trong xương tủy, lời nói của cậu ta rõ ý tàn độc:

- Nếu đã muốn xuống dưới như vậy, thì xuống đi!

" Đùng... đoàng"

Trời nổi lên một cơn giông thật lớn, từng đợt mây đen vội vã kéo nhau về, tia sét chớp sáng, rạch ngang nền trời đen kịt, chói lóa, tiếng sấm vang đinh tai, sẹt ngang qua trái tim của tôi, đau không? Đau chứ! Nhưng đau thì được gì? Tôi chỉ biết vô lực phản kháng nhìn An thong thả gỡ từng ngón tay tôi ra. Nước mắt... lẫn niềm tin, mọi thứ giờ này đều tan biến trong hư vô tĩnh mịch. Tất cả...chẳng còn ý nghĩa gì nữa, toàn thân tôi cứ thế nhẹ nhàng rơi xuống, khe môi bất giác giương lên xót xa cười:

" Nhìn kĩ đi Hoàng An, nhìn kĩ cái ngày hôm nay rồi cũng có ngày tôi bắt cậu ân hận vì tất cả!"

Ngón tay cuối cùng cũng bị cậu ta cạy ra, cả người tôi rơi xuống trong không gian tối vắng, tôi cố gắng chới với, hét lên thất thanh, các ngón tay từ sợ hãi đến uất hận mà tức giận nắm chặt, ghim vào lòng bàn tay đẫm máu.

" Bịch"

Cột sống tôi đập mạnh xuống mặt đất khô cằn, xương khớp toàn bộ như gãy ran, cơn đau truyền từ cánh tay đi khắp cơ thể. Một chút ánh sáng còn le lói trên miệng hố, tôi ngóc đầu dậy cố lết bản thân ngồi dựa lên mặt đất.

- Ha!

Tiếng cười nhạt nhẽo đeo bám dai dẳng trong đầu óc tôi, tôi cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại cười, phải chăng, khi con người ta chẳng thể khóc được nữa thì sẽ phải cười lên điên dại như vậy? Cười vì bất cần cũng cười vì hoảng hốt, lo sợ. Liệu... có ai cứu tôi không... dưới đây vừa tối... vừa lạnh, xung quanh còn chẳng lấy một tia sáng. Còn tôi, cơn đau cứ kéo triền miên, ngày càng đem ý thức tôi đi xa, mọi thứ đều mơ hồ, mờ ảo dần dần. Đau! Đau lắm, trái tim đau tới mức chỉ muốn mổ ra vứt bỏ đi cho hết đau, cõi lòng đau như bị muôn ngàn nhát dao đâm vào, vừa xót xa, vừa khó chịu. Trong cơn quằn quại, chẳng biết thế lực nào chi phối thần trí của tôi khiến tôi không kìm nổi mà tự cào xé chính bản thân mình, từng vết móng tay đi qua là để lại một vệt xước đỏ máu, có lẽ, đây chính là tìm nỗi đau mới át đi nỗi đau cũ mà người ta vẫn hay nói đi!

" Khè... khè..."

Sống lưng tôi lạnh toát nghe tiếng kêu ghê rợn xung quanh, mùi hôi hám hòa vào mùi máu tanh tưởi xộc thẳng vào sống mũi tôi, tôi nhíu mày cảnh giác những ánh mắt đỏ lòm, ác khí xung quanh đang dòm ngó mình, khỏi phải nói cũng biết những thứ này là gì, còn loài nào chịu sống ở cái nơi bẩn thỉu, ẩm thấp này nữa? Tôi cũng không ngờ Hạ Phương Uyên lại có nhiều rắn để thả xuống đây tới như vậy, trả thù tôi... cũng hao tâm quá đi!

- Cắn thì cắn mẹ luôn!

Tôi tức giận hóa khùng quay ra nạt mấy con rắn, tay đã thủ sẵn con dao găm nhỏ phía sau, chỉ cần lũ "sát thủ" này có động tĩnh gì thì sẽ liều mình luôn, dù sao, bây giờ tôi sống hay chết cũng ngang nhau mà thôi, chi bằng vùng vẫy thêm một lúc làm cho cuộc đời ngắn ngủi này ý nghĩa thêm tý!

" Khè... "

Một cái thân nhớp nháp, mềm nhũn nhào tới, rơi xuống mu bàn tay tôi. Tôi giật mình, luống cuống hất nó ra, xung quanh những tiếng khè khè koa ngày một nhiều, chúng đủng đỉnh bò tới, lưỡi liếc nha ra hăm dọa, dồn tôi vào một góc. Tim tôi như dựng đứng lêи đỉиɦ đầu, tay run lên cầm chặt con dao liều mạng quơ tay đâm về phía trước!