[Tuyển Thủ Vô Hình] Kỳ Tích

Chương 14

Kuroko Tetsuya tuyệt đối là một học sinh cần mẫn số một, ngày nào cũng là đi học sớm về nhà muộn, tuy là không ai phát hiện ra, nhưng cậu đúng là người đầu tiên đến lớp mỗi ngày, hơn nữa còn liên tục hai học kỳ rồi.

Thật ra, Kuroko muốn rời giường cũng không hề dễ dàng như vậy.

Ổ chăn ấm áp lại thoải mái, hơn nữa cậu còn có thói quen thức đêm...

Đúng vậy, có ai lại không yêu thời gian ngủ của mình chứ?

Cậu chính là sự dụng phương thức truyền thống nhất để rời giường, nhưng đặc biệt ở chỗ cậu sử dụng đến ba cái đồng hồ cách nhau một phút, và âm lượng để cũng không nhỏ chút nào.

Không dậy, đồng hồ đã được đặt liền không ngừng làm ồn, ồn đến khi cậu không chịu nổi nữa thì sẽ dậy.

"Reng reng reng reng ____" tiếng đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên giữa căn phòng yên lặng, cũng không hẳn là đột ngột, đây vẫn là chuyện thường lệ hàng ngày mà thôi.

Trình độ hung tàn của đồng hồ báo thức nhà Kuroko tuyệt đối không phải loại bình thường, Midorima vừa lúc tập thể dục buổi sáng đi qua, trên cổ vắt một cái khăn mặt ướt, đứng dưới đường mà đầu đầy hắc tuyến nghe tiếng chuông báo thức vang trời từ trong nhà truyền ra, "reng reng reng reng ____"

Cậu không sợ bị hàng xóm mắng là phá làng phá xóm sao!

Midorima đẩy kính mắt, trong lòng nghĩ chuyện chỉnh đốn nhắc nhở Kuroko cũng quan trọng hơn tập thể dục một chút.

Tên kia nếu bị người ta mắng vốn, không phải là đã liên lụy đến thanh danh của Teiko rồi sao? Hừ... Không biết để ý đến hình tượng bản thân chút nào.

Nhưng là hắn đột nhiên sáng sớm đứng trước cửa nhà người ta thì sao?

Cực kỳ khả nghi đó.

Mọi người đều biết, Midorima Shintaro ngày thường chính là một cao thủ phóng độc tiễn, lực sát thương tuyệt đối xứng đáng được nhận năm sao cộng.

Kỳ thật không chỉ như thế, Midorima còn có một đặc điểm vô cung xấu tính, hắn sẽ đổi trắng thay đen, phải nói thành trái, trái nói thành phải, cái miệng sắc bén kia dù không để ý cũng có thể khiến cho bạn tự cảm thấy hổ thẹn vì lời nói của mình.

Giống như hắn lúc này chả có lý do gì đặc biệt, lại sáng sớm chạy đến trước cửa nhà Kuroko mà gọi.

Dù sao nhà cậu cũng là một mình cậu ở, bố mẹ lúc nào cũng đi làm bên ngoài, một năm trở về được có vìa lần.

Midorima đứng trước cổng, đang chuẩn bị gõ cửa gọi người, kết quả là cái khe nho nhỏ kia không qua được đôi mắt tinh tường của hắn, nếu hắn đoán không nhầm... Kuroko một mình ở nhà, buổi tối dĩ nhiên còn không thèm khóa cửa?

Tên ngốc này!

Midorima chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nghiến răng. (chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

Tokyo đúng là trị an rất tốt, rất ít khi xảy ra sự cố, nhưng cũng khôngphải không có.

Bất quá cho dù là trị an có tốt, nhưng một mình cậu ở nhà cũng phải biết đường mà làm những điều bảo vệ cơ bản như là khóa cửa chính, cài chặt cửa số chứ.

Mức sống xếp hạng ze-ro.

Midorima chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nắm chặt lucky item hôm nay ___ sóc nhồi bông cầm tay, nhẹ nhàng đẩy cửa nhà Kuroko, nghiêng người đi vào, không dấu vết mà đóng cửa lại, khóa chặt.

Làm xong một loạt động tác, Midorima đứng trước cửa nhà Kuroko trầm mặc năm giây.

Tôi tuyệt đối không phải vì chột dạ mới vậy.

Hắn không tìm được lý do tốt nào liền tự an ủi bản thân một câu như vậy.

Bao trùm căn nhà là một phong cách hiện đại đơn giản, tuy cửa chính là loại cửa kéo truyền thống nhưng từ sàn nhà cùng bậc thang đều có thể nhìn ra căn nhà theo phong cách hiện đại là chủ yếu.

Vách tường màu xanh nhạt, thảm trải sàn màu vàng.

Nhưng lần này Midorima đã đoán sai, cả nhà của Kuroko cũng là chỉ có sàn nhà tầng một và cầu thang là theo phong cách hiện đại.

Phòng ngủ của cậu cùng phòng ngủ của bố mẹ là thông với nhau, mà lúc này Kuroko là đang ở trong phòng mình nằm trên giường ôm chăn không ngừng lăn qua lăn lại.

Mái tóc xanh nhạt khẽ xù lên, giống như là một trận phong ba bão táp không hề nhỏ nào đó vừa tập kích giường cậu vậy.

Áo ngủ trước ngực là hình hươu cao cổ đáng yêu, đây là quà năm mới mà mẹ cậu đi nước ngoài mang về, dụ ý chính là hy vọng sang năm mới Kuroko có thể cao thêm một chút!

Tuy rằng giường kiểu trải chăn này không được mềm mại đàn hồi như giường phương tây, nhưng bù lại ngủ lại rất tự do, ngủ rất ngon.

Lúc ngủ sẽ ngửi thấy một mùi hương của lúa nhàn nhạt, vẫn là có tư vị khác, bằng không làm sao mà nhiều người Nhật Bản lại đều ngủ như vậy a?

Kuroko cũng đã nhiều năm ngủ kiểu này, đã sớm thành thói quen.

Midorima không tiếng động lẻn lên lầu hai, từ từ, Midorima tỏ thái độ với tác giả ý bảo không thể dùng hai chữ lẻn lên, sẽ gây ra vận xui.

Đúng vậy, hắn lần đầu tiên tới nhà Kuroko, cho dù là người hay soi mói như hắn cũng không thể không thừa nhận rằng nhà Kuroko vô cũng yên tĩnh sạch sẽ, chỗ nào cũng gọn gàng ngăn nắp, xem ra tên ngốc Kuroko kia cũng không quá tồi tệ rồi.

Tận lực thả chậm động tác mở cửa, Midorima nheo mắt quan sát tình huống trong phòng.

Phát hiện mục tiêu, một thứ ngu ngốc đang lăn lộn khắp phòng.

Ba cái đồng hồ báo thức lúc này đã bị Kuroko theo bản năng mà tắt đi hai cái, còn một cái vẫn tiếp tục cần mẫn kêu to, nhưng làm thế nào cũng không đánh thức được Kuroko đang ngủ say không chịu tỉnh kia.

Midorima đỡ trán, đối với tướng ngủ vô cùng thê thảm của người kia cũng không nói được gì.

Hắn trước tiên tắt nốt cái đồng hồ báo thức kia đi, sau đó ngồi xổm xuống bên giường, bàn tay ấm áp khẽ vỗ nhẹ hai má do ngủ mà ửng hồng của Kuroko.

"Kuroko Tetsuya, hai mươi vòng." (editor: nàng ơi, ta thấy câu này không có liên quan lắm thì phải =.=)(là 20 vòng chạy luyện sức khỏe hay sao á, dọa cho Kuroko dậy bằng cái này à =.=)

"Ưm ưʍ..."

"..."

Người này, rõ ràng rời giường khó khăn như vậy, sao lại phải giả bộ mà cố gắng mỗi ngày đều đến lớp đầu tiên vậy.

Đã hơn một năm, người trong lớp vẫn chưa một lần phát hiện ra cậu... Thật không biết cậu ta nghĩ cái gì nữa? Midorima lại một lần nữa thở dài.

Đứng dậy, bàn tay được quấn băng cẩn thận xoa nhẹ hai má đỏ ửng của ai đó.

Ngu ngốc...

Hắn xoay người ra khỏi phòng ngủ của Kuroko, lại bước xuống tầng một, vào đến phòng bếp của nhà Kuroko... Sau đó... Hóa đá nửa ngày vì phát hiện của bản thân...

Chính mình vừa nãy khen nhà Kuroko sạch sẽ thật là còn quá sớm rồi.

Vách tường trong phòng bếp bị tổn hại đến hoàn toàn biến dạng, cái bếp cháy đen, trong chậu rửa có một đống bát được tích trữ hơn một tuần nay, cửa tủ lạnh thì mở phanh ra, thùng rác đầy ự như muốn tràn cả ra ngoài...

Mí mắt trái của Midorima khẽ nháy vài cái, cuối cùng vén tay áo lên, hiếm khi thấy hắn không nói mấy lời ác độc, mà còn chịu mệt nhọc thay người khác thu thập tàn cục.

Trừ bỏ phóng độc tiễn, Midorima thành thạo nhất chính là việc nội trợ.

Mỗi ngày, trong cả đội bóng rổ chỉ có một mình hắn là không mua cơm trưa trong căn tin.

Bởi vì tủ lạnh nhà cậu không được đóng kín cho nên đại bộ phận thực phẩm đã không còn tươi nữa.

Midorima từ trong tủ lạnh lấy ra một vài thứ vẫn còn dùng được, có thịt hộp, bánh bao đông lạnh, cơm nắm ăn nhanh, thị gà nấu sẵn,... Tên ngốc này, không phải cậu ta mỗi ngày đều là dựa vào mấy thứ này làm đầy bụng chứ?

Đúng vậy ___ sự thực, đang phơi bày trước mắt hắn đấy thôi.

Midorima lập tức đem mấy thứ đồ ăn liền đó nhét trở lại, là một người nội trợ chuyên nghiệp, hắn tuyệt đối khinh thường mấy loại thực phẩm rác rưởi này, không dinh dưỡng...Là loại thực phẩm ngu ngốc...

Hắn một lần nữa đảo mắt khắp tủ lạnh, tìm ra được một vài quả trứng cùng rau dưa, cả thịt đông vẫn còn dùng được, bắt đầu đứng tại nhà bếp rách nát này thi thố tài năng.