Chương 68.1Trước kia, vì Phó Bạch Lễ mà Thẩm Tuyết muốn nhảy lầu, nhưng được Tô Từ cứu. Hiện tại khi thấy Tô Từ nhíu mày, Thẩm Tuyết nhanh chóng giải thích: "Tôi không phải còn thích Phó Bạch Lễ mới chú ý đến cậu ta với Triệu Ưu Ưu."
Tô Từ nhìn về phía cô ấy.
Thẩm Tuyết không được tự nhiên khụ một tiếng: "Nói sao nhỉ? Gia thế và ngoại hình của tôi đều không kém Triệu Ưu Ưu nhưng lại thua cô ta, dĩ nhiên là tôi không phục. Tôi muốn xem xem hai người Triệu Ưu Ưu và Phó Bạch Lễ bọn họ có thể đi được bao xa."
Vấn đề này Tô Từ biết: "Vậy để tôi nói cho cô biết, bọn họ đời này đều bị buộc chặt bên nhau, cô không cần phải làm chuyện vô ích."
Phó Bạch Lễ và Triệu Ưu Ưu là nam nữ chính trong sách trọng sinh ngọt sủng, chú định sẽ ở bên nhau, còn Thẩm Tuyết làm nữ phụ sống không quá mấy chương, nếu không phải cô cứu Thẩm Tuyết thì cô ấy đã chết thẳng cẳng.
"Nếu mắt cô bị mù, tiếp tục thích Phó Bạch Lễ, tôi có thể cứu cô một lần, chưa chắc có thể cứu cô lần thứ hai." Dù sao thì, trong quyển sách này nữ phụ nhắm vào Triệu Ưu Ưu đều biến thành pháo hôi.
Đối với Phó Bạch Lễ, Thẩm Tuyết xác thật còn chưa hoàn toàn hết hy vọng. Nói không thích Phó Bạch Lễ, cũng chính là tự lừa mình, lừa người khác mà thôi.
Cô ấy buồn bực nhìn Tô Từ: "Làm sao cô lại chắc chắn rằng hai người bọn họ sẽ luôn ở bên nhau? Tôi nghe nói, bà nội của Phó Bạch Lễ rất không thích Triệu Ưu Ưu, bà ấy phản đối chuyện Phó Bạch Lễ cùng Triệu Ưu Ưu ở bên nhau."
Tô Từ có chút kinh ngạc. Trong sách chỉ đề cập chuyện cha mẹ nam chủ lấy tiền tống cổ Triệu Ưu Ưu, chứ không có miêu tả bà nội của Phó Bạch Lễ cũng phản đối.
Bất quá, cô nhớ tới chuyện mình cứu lão thái thái Phó gia.
Nếu cô không cứu lão thái thái Phó gia, đối phương đã bị trời cao ném đồ đập chết, xác thật sẽ không có tình tiết lão thái thái Phó gia phản đối nam nữ chủ ở bên nhau.
Môi đỏ của Tô Từ cong lên, cô xem náo nhiệt không chê việc hóa lớn, không nghĩ tới bản thân lại cho Triệu Ưu Ưu thêm một cái phiền toái lớn.
Tô Từ tức giận nói: "Cho dù lão thái thái Phó gia phản đối bọn họ ở bên nhau thì sao? Cô có thể thượng vị à?"
Dù sao mặc kệ quá trình thế nào, cuối cùng nam nữ chủ cũng là một đôi ngọt ngào.
Ngữ khí của Tô Từ có chút ghét bỏ: "Cô sẽ không ngu như vậy, còn nghĩ đi làm đá kê chân cho cảm tình của bọn họ, góp thêm một viên gạch xây đắp tình yêu của bọn họ chứ?"
Hô hấp của Thẩm Tuyết nghẹn lại, cô ấy đã lĩnh giáo qua Tô Từ nói chuyện có bao nhiêu đáng giận.
Bất quá, tuy khó nghe, nhưng đạo lý đều đúng.
Thẩm Tuyết muộn thanh muộn khí nói: "Sẽ không, tôi lại không ngốc."
Tô Từ liếc mắt nhìn kỹ đối phương một cái: "Người thông minh sẽ không vì một người không thích mình mà nhảy lầu."
"A a a, cô đừng giở sẹo của tôi ra nữa! Khi đó tôi cũng là nhất thời hồ đồ." Thẩm Tuyết vừa mất mặt, vừa cảm thấy thẹn. Nghĩ đến bản thân từng làm chuyện ngu ngốc, cô ấy xấu hổ đến mức hận không thể dùng chân đυ.c xuyên nền xi-măng.
Tô Từ cười: "Cô biết hối hận, biết cảm thấy thẹn là được, còn chưa đến mức quá ngu xuẩn."
Thẩm Tuyết xin tha: "Đại tiểu thư Tô tuyệt thế xinh đẹp, cầu cô chừa tôi chút mặt mũi đi."
Mặt trời dâng lên cao, ánh mặt trời mãnh liệt.
Tô Từ đứng đến không kiên nhẫn, người xung quanh cũng thỉnh thoảng quay đầu đánh giá, cô cầm ô, hoàn toàn chắn ánh mặt trời ở bên ngoài: "Cô còn có chuyện khác không?"
Thẩm Tuyết lắc đầu.
"À, vậy tôi đi đây." Cô mới không muốn tiếp tục đứng phơi nắng ở lối đi nhỏ.
Nói xong, Tô Từ không chút nào lưu luyến, xoay người rời đi, làn váy tinh xảo tạo nên đường cong xinh đẹp.
Thẩm Tuyết nghi hoặc thật sâu. Thiên kim đại tiểu thư cao ngạo kiều khí, lại xinh đẹp như Tô Từ, làm sao sẽ thích Lục Chiết.
Sau khi xử lý xong thủ tục nhập học, dựa vào thông tin nhận được, Tô Từ đi đến phòng học chỉ định để tham gia họp lớp.
"Tô Từ." Thẩm Tuyết ngồi ở hàng thứ ba, điên cuồng vẫy tay với Tô Từ đang đi vào phòng học.
Tô Từ ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Mặt của Thẩm Tuyết cũng không biết là kích động, hay là vừa rồi bị phơi, đỏ hồng: "Tôi thế mà lại cùng lớp với cô, đây là duyên phận gì thế."
Tô Từ sửa sang lại làn váy một chút: "Nghiệt duyên?"
Thẩm Tuyết ủy khuất dịch miệng: "Cô cũng quá đả kích người rồi đó."
Bất quá càng bị Tô Từ ghét bỏ, cô ấy càng muốn dính cô: "Tôi không nghĩ tới cô sẽ đăng ký chuyên ngành văn tiếng Trung, có phải cô cũng thích văn học hay không?"
Tô Từ lắc đầu, một tay cô chống cằm, sắc mặt nhàm chán chờ đợi mở họp lớp: "Tôi không nghĩ ra được mình thích ngành nào."
Lục Chiết đăng ký ngành máy tính, thuộc về khoa học tự nhiên, cô nghĩ nghĩ, đăng ký một lớp chuyên văn. Một văn một lý, tuyệt phối.
Thẩm Tuyết đánh chết cũng không nghĩ được Tô Từ chọn chuyên ngành qua loa như vậy.
Lúc này, một nữ sinh đi đến bên cạnh Tô Từ, thanh âm kích động: "Mình.. Mình có thể ngồi đây được không?"
Tô Từ lười nhác ngước mắt nhìn lên, a, lại là người quen.
Tô Từ gật đầu.
Trong mắt của Ôn Đóa Vũ tất cả đều là kích động. Cô ấy nhịn xuống xúc động muốn thét chói tai, thật cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Tô Từ.
Trong toàn khối, thành tích của cô ấy vốn không tính là ưu tú.
Nhưng Ôn Đóa Vũ đã lập mục tiêu sẽ cùng Tô Từ học chung đại học. Trước khi thi đại học, cô ấy đều rất nỗ lực, mỗi buổi tối học tập đến rất khuya, ngay cả khi tan học cũng xoát đề, nắm chặt từng phút từng giây.
Cô ấy không nghĩ tới, nguyện vọng của mình đã được thực hiện.
Cô ấy không chỉ có thể cùng Tô Từ học chung đại học, mà còn cùng lớp với cô, giờ này khắc này còn có thể ngồi bên cạnh Tô Từ.
Ôn Đóa Vũ cảm thấy mọi nỗ lực của mình đều đáng giá, cô ấy thật sự không hối tiếc.
Ôn Đóa Vũ lấy hết can đảm, chào hỏi với Tô Từ, thanh âm có chút nhỏ: "Tô.. Tô Từ, đã lâu không gặp."
Cô ấy trộm hít vào một hơi, giống như ngửi thấy được mùi hương của Tô Từ bên cạnh.
Tô Từ thơm quá đi.
Ôn Đóa Vũ kích động đến trộm nắm chặt tay.
Tô Từ gật đầu: "Đã lâu không gặp."
Thẩm Tuyết tò mò đánh giá Ôn Đóa Vũ, đối phương lớn lên trắng nõn sạch sẽ, trên mặt và trong mắt tất cả đều là vẻ thẹn thùng, là một em gái hướng nội thì phải: "Hai người quen biết từ trước sao?"
Ôn Đóa Vũ thẹn thùng gật đầu: "Có quen biết, trước kia mình và Tô Từ cùng lớp, Tô Từ là ân nhân cứu mạng của mình."
"Cô ấy là ân nhân cứu mạng của cô sao?" Thẩm Tuyết cả kinh trợn tròn mắt.
Ôn Đóa Vũ lại lần nữa gật đầu: "Trước kia mình muốn tự sát, là Tô Từ kéo mình lại, còn giúp mình giải quyết khó khăn."
Tô Từ đưa cô ấy đi Cục Cảnh Sát báo án, tiền của cô ấy mới có thể lấy lại. Hiện tại cô ấy có thể thi đậu đại học B, một phần nguyên nhân rất lớn, là vì cô ấy đã bị Tô Từ ảnh hưởng.
Cô ấy thật sự rất cảm kích Tô Từ, nếu không phải Tô Từ, cô ấy không có khả năng ngồi ở chỗ này.
"Tôi cũng.." Thẩm Tuyết có chút kích động: "Tô Từ đã cứu tôi."
Ôn Đóa Vũ kinh ngạc nhìn Thẩm Tuyết, thật thần kỳ, một trái một phải ngồi cùng Tô Từ đều được cô cứu sao?
"Người chị em, không nghĩ tới chúng ta đều là người Tô Từ cứu, thật có duyên nha." Thẩm Tuyết hận không thể bắt tay đối phương.
Ôn Đóa Vũ dùng sức gật đầu.
Tô Từ bị hai người kẹp ở bên trong nói chuyện phiếm, cô khẽ hừ một tiếng: "Nếu không tôi và các cậu đổi vị trí nhé?"
Ôn Đóa Vũ đỏ mặt.
Thẩm Tuyết nhanh chóng dừng lại: "Tô Từ, đến tột cùng cô đã cứu bao nhiêu người thế?"
Tô Từ bẻ ngón tay xinh đẹp bắt đầu đếm: "Một người, hai người, ba người, bốn người.."
Thẩm Tuyết thấy Tô Từ thật sự đếm, cô ấy hoảng sợ nhìn cô: "Cô thật sự đã cứu nhiều người như vậy sao?"
Trước kia cô ấy cho rằng Tô Từ chỉ cứu mình, không nghĩ tới lại thêm một Ôn Đóa Vũ. Hiện tại thấy bộ dáng Tô Từ nghiêm túc đếm, Thẩm Tuyết bị chấn kinh: "Cô đây là đang nói thật, hay là giả thế? Cô cứu nhiều người như vậy sao?"
Tô Từ dừng lại động tác đếm, cười: "Lừa cô đó, cô cho rằng tôi là thiên sứ thiện lương à? Hay là Chúa cứu thế?"
"Ở trong mắt mình cậu chính là thiên sứ." Ôn Đóa Vũ lấy hết can đảm, khen Tô Từ một câu như vậy, rồi lại trở nên thẹn thùng.
Tô Từ vừa xinh đẹp vừa thiện lương, thành tích học tập cũng tốt, trong mắt cô ấy, Tô Từ chính là tiên nữ sống.
Bị thổi một đợt cầu vồng thí, tâm tình của Tô Từ nháy mắt trở nên rất tốt.
Quả nhiên, lỗ tai của cô chỉ hợp để nghe khen mà thôi.
Người trong lớp học lục tục đến đông đủ, số lượng nam sinh nhiều hơn nữ sinh.
Trong buổi họp lớp, giáo viên phụ đạo dùng hình thức mọi người cùng bỏ phiếu để tuyển ra lớp trưởng và ban cán bộ khác.
Đến phiên Tô Từ đứng lên tự giới thiệu, xung quanh vang lên một trận vỗ tay kịch liệt.
Không có biện pháp, Tô Từ lớn lên quá xinh đẹp, trừ phi là người mù, không thấy cô, còn không rất khó có người không thích.
Tô Từ tương đối cá mặn, cô không có hứng thú với chuyện tranh cử ban cán bộ, đơn giản nói tên mình xong cô liền ngồi xuống.
Lực chú ý của cô đặt trên cổ tay của bạn học đứng lên tự giới thiệu. [1] Quy tắc tương cận, cô đang tìm kiếm trong lớp học có thể có kẹo bông gòn kim sắc hay không.
Nhưng mà, qua một vòng, Tô Từ phát hiện tất cả giá trị sinh mệnh của người trong lớp học này đều là ô vuông màu vàng.
Cô cũng không ủ rũ, dù sao thì cũng không thể ngóng trông người khác chết được.
Sau khi tuyển ra ban cán bộ, giáo viên phụ đạo thông báo thời gian huấn luyện quân sự ngày mai, còn có địa điểm tập hợp rồi tan họp.
Tô Từ đi theo Thẩm Tuyết, còn có Ôn Đóa Vũ đi nhận đồ dùng huấn luyện quân sự. Lúc lấy được giày huấn luyện quân sự, mắt cô choáng váng.
Nhéo đế giày, đối với cô mà nói, không phải là cứng như bình thường.
Thẩm Tuyết nói: "Trước kia khi làm bài tập, tôi đã lên mạng tra qua. Nếu thêm một miếng thông khí độn giày vào bên trong giày huấn luyện quân sự, khi mang sẽ tương đối thoải mái một chút. Bất quá tôi thấy trên một ít diễn đàn, có người nhắn lại nói nên lót băng vệ sinh trong giày huấn luyện quân sự."
Lúc này, Tô Từ cả kinh trợn tròn một đôi mắt đen, bộ dáng kinh ngạc đặc biệt đáng yêu: "Băng vệ sinh?"
Ôn Đóa Vũ cũng kinh ngạc: "Vì sao phải đặt.. đặt cái đó vào trong giày?"
"Các cậu nhìn giày này xem, đế giày cứng như vậy, còn mỏng, mang chắc chắn không thoải mái. Chúng ta mang nó để huấn luyện quân sự trong thời gian dài như vậy, khẳng định sẽ đau chân, hoặc sẽ bị phồng rộp." Thẩm Tuyết nói cho bọn Tô Từ: "Lót băng vệ sinh vào trong giày huấn luyện quân sự, vừa có thể làm miếng độn giày, vừa có thể hút mồ hôi."
Lần đầu tiên Ôn Đóa Vũ nghe được băng vệ sinh còn có cách dùng như vậy. Cô ấy thẹn thùng lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt, cô ấy rất khó tiếp thu chuyện chân mình dẫm lên băng vệ sinh, thật xấu hổ.
"Tôi đã mua không ít băng vệ sinh ban đêm, cái đó tương đối dày, tôi chuẩn bị lót trong đế giày." Thẩm Tuyết vẫn rất yêu quý chân nhỏ của mình.
Tô Từ nghe được vừa rồi Thẩm Tuyết nói có khả năng sẽ bị phồng rộp, cô đã có thể tưởng tượng, dạng đôi chân kiều khí như cô, không phải có khả năng, mà là nhất định sẽ bị phồng rộp.
Cô mới nghĩ thôi đã cảm thấy đau.
Khi trở lại Tô gia, vừa lúc Quý Trì cũng đã trở lại. Trên thái dương của cậu ấy còn dán lụa trắng, miệng vết thương còn chưa hoàn toàn khỏi.
Quý Trì vốn quyết định sẽ dọn đến ký túc xá trong mấy ngày khai giảng. Nhưng vì cậu ấy còn bị thương, hơn nữa còn phải huấn luyện quân sự, nên Tô mẫu đề nghị Quý Trì chờ thương thế hoàn toàn khỏi lại dọn đến ký túc xá trong trường.
Tô mẫu cảm thấy, huấn luyện quân sự rất vất vả, thức ăn ở Tô gia so với ở nhà ăn thì có dinh dưỡng hơn.
Ngay cả Phương Cầm cũng lo lắng cho vết thương của con trai, cũng khuyên con trai chờ vết thương hoàn toàn lành rồi lại dọn đến trường học.
Cứ như vậy, Quý Trì tiếp tục ở tạm Tô gia thêm một đoạn thời gian, chờ khi kết thúc huấn luyện quân sự cậu ấy liền dọn đến ký túc xá trong trường, khi đó vết thương trên trán của cậu ấy nhất định cũng đã lành.
Tô mẫu thấy con gái và Quý Trì trước sau trở về, ánh mắt bà dừng trên tay cầm trang phục huấn luyện quân sự của hai người, không khỏi cười: "Các con đã trở về, có mệt không? Trước ngồi xuống nghỉ một lát."
Thân thể Tô Từ không mệt, là tâm mệt.
Cô ngồi xuống bên cạnh Tô mẫu, nhận nước trái cây người hầu bưng tới, cô liên tục uống lên mấy ngụm rồi nói: "Ngày mai con nhất định phải đi huấn luyện quân sự sao?"
Phơi dưới ánh mặt trời độc ác như vậy, cô ngẫm lại cũng cảm thấy thống khổ.
* * *
Chú thích:
[1] Quy tắc tương cận: Khi một yếu tố mô tả bổ nghĩa cho một từ nào, thì nó phải được đặt gần từ đó. (dichthuathaco.com)