Chương 68.2
Tô mẫu vẫn luôn yêu thương con gái, cũng không muốn con gái chịu khổ. Nhưng chồng bà nói, thân thể của con gái mảnh mai, mà huấn luyện quân sự có thể rèn luyện thân thể, đề cao thể chất, còn rèn luyện ý chí, đối với con gái là có chỗ tốt.
Mà sinh viên khác cũng đều tham gia, con gái cũng không thể quá kiều khí, không tham gia hoạt động tập thể được.
"Từ Từ đi trải nghiệm một chút, mười lăm ngày rất nhanh sẽ qua." Tô mẫu sờ tóc dài nhu thuận của con gái, bà cầm lấy trang phục huấn luyện quân sự đặt ở một bên: "Quần áo này con đã thử chưa? Vừa hay không?"
Tô Từ lắc đầu: "Con chỉ nhận theo mã số, chưa có mặc thử."
Khung xương của cô nhỏ, chỉ cần là mã nhỏ, cô đều có thể mặc được, hơn nữa trang phục huấn luyện quân sự đều khá lớn.
"Mẹ còn chưa nhìn qua bộ dáng con mặc áo ngụy trang. Con đi thử một lần đi, thuận tiện nhìn xem vừa hay không, có cần phải cải tiến chỗ nào hay không." Nếu không thích hợp, bà có thể cho người suốt đêm chỉnh sửa.
Tô Từ gật đầu, cô cũng tò mò bộ dáng bản thân mặc trang phục huấn luyện quân sự trông ra sao.
"Tiểu Trì cũng đi thử đi." Tô mẫu nói với Quý Trì ngồi ở đối diện: "Còn có giày cũng thay đi, xem thích hợp hay không."
"Vâng." Quý Trì cầm quần áo lên lầu thay.
Lúc Quý Trì thay quần áo xong, tiểu Tô Ninh và Tiểu Thiên Tài đã xuống lầu ngồi trên sofa. Hai tiểu gia hỏa cũng sắp tới thời gian khai giảng, còn hai ngày, bọn chúng liền phải đi nhà trẻ.
Tiểu Tô Ninh thấy Quý Trì mặc áo ngụy trang xuất hiện, ánh mắt của em ấy sáng lên: "Anh trai cánh gà thật đẹp trai."
Tiểu Thiên Tài đứng lên, thân thể nhỏ đứng rất thẳng, kính lễ một cái với Quý Trì: "Anh trai cảnh sát thật đẹp trai."
Tô mẫu nháy mắt bị hai đứa bé lanh lợi chọc cười.
Bà quay đầu nhìn Quý Trì: "Tiểu Trì mặc cái này rất hợp, nhìn rất có tinh thần."
Tiểu Tô Ninh và Tiểu Thiên Tài vây quanh, tò mò duỗi tay sờ quần của Quý Trì.
Mà lúc này, Tô Từ cũng đi xuống, cô đã thay áo ngụy trang.
"Từ Từ mau tới để mẹ nhìn xem." Tô mẫu thấy con gái mình đi xuống, ánh mắt sáng lên. Không hổ là khuê nữ của bà, lớn lên xinh đẹp, mặc gì cũng đẹp.
Tô Từ eo thon chân dài, cô cũng mang mũ lên, toàn bộ tóc nhét vào trong mũ, lộ ra cần cổ thiên nga nhỏ yếu xinh đẹp: "Quần áo này quá kín gió, nóng quá ạ."
"Loại vải dệt này có độ dày rất tốt, bền, chống cọ xát, xác thật gió không thể lùa vào." Tô mẫu nhịn không được lấy di động ra: "Từ Từ, nhìn chỗ này, cười một cái."
Tô Từ đùa nghịch đai lưng một chút, nghe được lời của mẹ mình, cô nhìn đến chỗ mẹ mình.
Tô mẫu ấn nút chụp ảnh, chụp ảnh con gái mình: "Con gái của mẹ thật xinh đẹp."
"Mẹ, mẹ chụp ảnh sao?" Tô Từ có chút ngạc nhiên: "Không được, hiện tại con thật xấu."
Tô Từ không cho phép dung mạo của mình bị đánh gãy.
Tô mẫu lưu lại hình, chuẩn bị lát nữa sẽ khoe con gái trên vòng bạn bè: "Làm sao lại xấu? Con mặc cái này rất có tinh thần."
Tiểu Tô Ninh rời đi, đến bên cạnh Tô Từ, miệng nhỏ ngọt ngào, rất biết khen người: "Chị gái thật xinh đẹp."
"Cảm ơn Ninh Ninh." Tô Từ giật chân: "Đôi giày này mang rất không thoải mái."
Đế giày quá cứng, đối với Tô Từ mà nói, quả thực chính là tra tấn.
Tô mẫu nhớ tới cái gì: "Chỗ mẹ có vài miếng độn giày mới, đợi lát nữa mẹ bảo người đưa cho con. Con lót dưới giày, như vậy sẽ thoải mái một chút."
Tô Từ gật đầu.
"Tiểu Trì, giày của cháu mang có thoải mái không? Để dì xem chỗ của Trí Viễn có miếng độn giày mới hay không rồi bảo người đưa cho cháu nhé." Tô mẫu hỏi Quý Trì đang đứng thẳng tắp một bên, đứa nhỏ này mỗi lần đều yên tĩnh như thể tàn hình.
Quý Trì lễ phép cự tuyệt: "Cảm ơn dì Tô, không cần, hiện tại cháu mang rất vừa."
Tô Từ nhìn Quý Trì.
Không thể không nói, áo ngụy trang mặc trên người của Quý Trì rất soái khí. Thân hình của cậu ấy cao lớn, hoàn toàn chống đỡ được áo ngụy trang. Hơn nữa ngũ quan của cậu ấy ngạnh lãnh, xác thật có vài phần khí chất quân nhân sắt đá.
Tô Từ nghĩ tới Lục Chiết, cô thật muốn nhìn thấy bộ dáng Lục Chiết mặc áo ngụy trang, nhất định sẽ rất soái khí!
"Nóng quá, quần áo này quá kín gió, con đi thay quần áo trước đây." Không chỉ kín gió, mà vải dệt sờ lên còn có cảm giác gai gai, cọ sát khiến làn da của cô không thoải mái.
Nghe được lời của con gái mình, Tô mẫu nhanh chóng nói: "Vậy con đi thay quần áo đi."
Sau khi con gái lên lầu, Tô mẫu gửi ảnh chụp Quý Trì cho bạn tốt Phương Cầm, sau đó, bà đăng ảnh chụp của con gái mình trong vòng bạn bè.
Ảnh chụp vừa mới đăng lên, không lâu sau, phía dưới đã có một đống lượt thích và bình luận nhắn lại.
Tô phụ: Tiểu Từ mặc quần áo này thật có tinh thần, rất soái khí, không hổ là con gái của cha.
Tô Trí Viễn: Tiểu Từ thật đẹp, huấn luyện quân sự cố lên.
Ôn Nhã: Diện mạo của Tiểu Từ giống cha mẹ, mặc gì cũng đẹp.
* * *
Phía dưới còn có các bạn tốt của Tô mẫu nhắn lại, tất cả đều là lời khen, cũng không phải dối trá cố ý lấy lòng bà. Dù sao thì Tô Từ là thật sự xinh đẹp.
Trong xe, Ôn Nhã và Lục Trầm đi cùng Lục Chiết đến trường học vừa mới trở về.
"Con cái của Tô gia hội tụ gen thật tốt, Tô Từ hoàn toàn thừa hưởng gen tốt của Đồng Tâm và Tô Thịnh Quốc." Sau khi ấn like và để lại bình luận trong vòng bạn bè của Tô mẫu, Ôn Nhã nhịn không được cảm thán.
Nghe thấy nhắc đến Tô Từ, theo bản năng Lục Chiết nhìn về phía mẹ mình.
Ôn Nhã chú ý đến ánh mắt của con trai mình, không khỏi vui vẻ: "Nhãi con, Đồng Tâm đăng ảnh chụp Tô Từ mặc trang phục huấn luyện quân sự trong vòng bạn bè, con muốn xem không?"
Lục Chiết gật đầu: "Mẹ gửi con đi."
Hắn không chỉ muốn xem, còn muốn lưu lại.
Ôn Nhã bị bộ dáng nghiêm trang muốn xin ảnh chụp Tô Từ của con trai mình chọc cười: "Được, gửi cho con."
Một hồi lâu, Lục Chiết liền nhận được ảnh chụp mẹ mình gửi đến.
Trong ảnh chụp, ánh mắt thiếu nữ có chút kinh ngạc, hiển nhiên là bị chụp trong lúc không hiểu rõ tình huống.
Cô mặc áo ngụy trang, mang mũ, tất cả tóc đều nhét vào trong mũ, lộ ra cần cổ tinh tế lại trắng nõn, trắng trẻo một đoạn, đẹp đến mức làm người không thể rời mắt.
Dưới mũ, mắt đen liễm diễm, khuôn mặt kia nhỏ nhắn, trắng nõn lại nộn nộn, xinh đẹp lại tinh xảo.
Ôn Nhã nhìn bộ dáng con trai si mê ảnh chụp của Tô Từ, bà ấy thở dài, quay đầu nói với Lục Trầm ở một bên khác, chua xót nói: "Con lớn không nghe lời mẹ."
Lục Trầm nhân cơ hội tranh sủng: "Về sau con trai đều sẽ thuộc về vợ nó, Nhã Nhã, chỉ có anh là vĩnh viễn thuộc về em, em nên thương anh nhiều hơn."
Ôn Nhã bị buồn nôn một phen, bà ấy đẩy cái mặt muốn thò qua đây của ông ấy: "Một đồng tuổi, anh còn tranh sủng với con trai làm gì? Lục Trầm, anh cần mặt đấy."
Lục Trầm nhướng mày, khi nào thì ông ấy cần mặt?
* * *
Ngày hôm sau, bởi vì phải huấn luyện quân sự nên Tô Từ dậy rất sớm.
Mắt cô nửa híp thay quần áo, rửa mặt, ăn sáng, cho đến lúc đến địa điểm tập hợp, cô vẫn ngây ngốc. Buồn ngủ quá đi mất.
Thẩm Tuyết đã sớm tập hợp tại chỗ này. Thấy Tô Từ xuất hiện, cô ấy nhanh chóng thò lại gần: "Tô Từ cô thật quá đáng."
Tô Từ nhìn về phía cô ấy.
"Làm sao cô có thể mặc áo ngụy trang đẹp đến như vậy?" Thẩm Tuyết không thể không chịu phục.
Eo nhỏ chân dài, quả thực rất tuyệt, hơn nữa Tô Từ lớn lên xinh đẹp, màu da lộ ở bên ngoài cũng tuyết trắng sáng trong. Khó trách nói người lớn lên xinh đẹp, khoác bao tải cũng đẹp.
Trước kia Thẩm Tuyết thường xuyên nghe được một câu nói lưu truyền, mặc trang phục huấn luyện quân sự có thể kiểm nghiệm hết thảy giá trị nhan sắc. Nhìn dáng vẻ này của Tô Từ, cuối cùng cô ấy cũng biết vì sao.
Nghe được cầu vồng thí, Tô Từ lên tinh thần không ít, tâm tình cũng tốt lên, cô còn tưởng rằng giá trị nhan sắc của mình bị hạ thấp.
Không lâu sau, Ôn Đóa Vũ cũng tới, sắc mặt cô ấy sợ hãi lại hưng phấn chào hỏi với Tô Từ.
Nghĩ đến mình và nữ thần có thể cùng nhau huấn luyện quân sự, tối qua cô ấy kích động đến mức thức đến nửa đêm.
Theo thời gian trôi qua, ánh mặt trời buổi sáng càng ngày càng mãnh liệt, không khí xung quanh cũng phảng phất trở nên nóng lên.
Vóc dáng của Lục Chiết rất cao, lúc sắp xếp đội ngũ, hắn đứng ở vị trí thứ nhất trong hàng thứ nhất, rất dễ thấy được.
Hắn lớn lên soái khí, mặc vào áo ngụy trang, vòng eo đĩnh bạt, hai chân dài rắn chắc hữu lực, chọc các cô gái khác lớp bên cạnh liên tiếp nhìn lại.
Lớp của Lục Chiết nhiều nam sinh hơn, khi nghỉ ngơi, rất nhanh liền quen nhau.
"Các cậu thấy không? Cô gái ở lớp bên cạnh lớn lên thật xinh đẹp." Trong đó một nam sinh nhịn không được nói.
"Người nào?"
"Hàng thứ ba lớp bên cạnh, cô gái cuối cùng kia kìa, mặc trang phục huấn luyện quân sự cũng rất thanh thuần xinh đẹp."
"Tại sao lớp chúng ta lại không có em gái xinh đẹp như vậy?"
"Cô ấy có thể là hoa khôi của trường chúng ta hay không?"
"Có người biết tên của cô ấy không?"
"Tôi biết, hình như gọi là Triệu Ưu Ưu."
* * *
"Nam sinh vừa rồi đứng ở hàng đầu tiên soái quá, mình muốn xin cậu ấy phương thức liên hệ." Khi nói chuyện phiếm, cô gái ở lớp bên cạnh nhịn không được nói.
Triệu Ưu Ưu xoa mồ hôi trên trán, màu da của cô ta khá trắng, dưới ánh mặt trời lại càng trắng hơn. Trọng sinh trở lại lâu như vậy, cô ta đã thoát thai hoán cốt.
Nghe được những nữ sinh khác đang thảo luận về Lục Chiết, theo bản năng cô ta nhíu mày, chân thành mở miệng: "Anh ấy là anh trai của mình, nhưng thân thể của anh ấy không được tốt."
Cô ta không hy vọng những người khác thích Lục Chiết một cách mù quáng.
"Anh trai cậu sao?" Có người kinh ngạc.
"Anh ấy được cha mình nhận nuôi từ cô nhi viện, bọn mình không có quan hệ huyết thống." Triệu Ưu Ưu giải thích thật sự rõ ràng.
Một nữ sinh khác không nhịn được hỏi: "Cậu ấy có bạn gái chưa? Thân thể được không không phải vấn đề, quan trọng nhất chính là tôi rất biết chăm sóc người khác."
Triệu Ưu Ưu lắc đầu: "Anh ấy không có bạn gái, anh ấy bị bệnh ALS, cũng không thích hợp yêu đương."
"Bệnh ALS sao?" Có người thấp giọng kinh hô.
Trong ấn tượng của mọi người, bệnh ALS tuyệt đối là bệnh rất khủng bố, sẽ chết người.
Cái cô nữ sinh vừa rồi còn nói rất biết chăm sóc người khác cũng không dám hừ ra tiếng. Bệnh ALS là bệnh nan y, cho dù đối phương lớn lên soái khí, thì cũng không thể coi như cơm ăn được.
Cũng không biết là ai thấp giọng tiếc hận một câu: "Thật đáng tiếc."
Triệu Ưu Ưu gật đầu: "Các cậu ngàn vạn lần không thể truyền ra ngoài, mình không muốn những người khác dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn anh trai mình."
Các nữ sinh bảo đảm: "Cậu yên tâm, chúng mình sẽ không truyền ra ngoài."