Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y

Chương 54-2

Chương 54.2Sau khi cúp điện thoại, lông mày Tô Trí Viễn nhíu chặt, đi nhanh ra ngoài.

Anh ấy đã thông báo chuẩn bị xe ở cửa.

Tô Trí Viễn đi thang máy đến đại sảnh, từ bên ngoài trở về Lục Chiết thấy Tô Trí Viễn sắc mặt vội vàng đi ra ngoài.

Mắt thấy còn dư lại mười phút, Tô Từ lại chạy tới ấn chuông cửa phòng anh trai.

Một hồi lâu, cửa không mở ra.

Ý cười trên mặt Tô Từ đọng lại, cô liều mạng ấn chuông cửa: "Anh trai, anh trai mở cửa!"

Trong phòng vẫn như cũ không có phản ứng.

Lòng Tô Từ không ngừng trầm xuống, cô run rẩy với tay, lấy di động ra gọi điện thoại cho anh trai.

"Anh trai, anh ở nơi nào?" Tô Từ cảm thấy trong thanh âm của cô đều là run rẩy, may mắn anh trai đã nghe được điện thoại của cô.

"Công trường bên kia xảy ra chút chuyện, anh cần đi ra ngoài xử lý một chút, rất nhanh sẽ trở về. Em yên tâm, anh mang theo ô che mưa, sẽ không để thân thể bị ướt." Tô Trí Viễn giải thích.

"Anh trai anh không thể đi!" Tô Từ nắm chặt di động, cổ họng cô phát khô: "Anh sẽ gặp nguy hiểm, anh trai anh lập tức trở về!"

Từ khách sạn xuất phát đến công trường bên kia cũng không xa lăm, anh ấy nhìn công trường cách đó không xa, anh ấy nói với em gái: "Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt bản thân, đợi lát nữa liền trở về. Được rồi, anh tới rồi, trở về lại nói với em sau."

Điện thoại bị cắt đứt, Tô Từ kinh hoảng lập tức đi tìm bảo vệ: "Anh trai tôi ra ngoài, vì sao lại không nói cho tôi?"

"Tiểu thư.."

"Thôi, tôi không muốn nghe lời vô nghĩa." Sắc mặt Tô Từ sốt ruột: "Lập tức mang tôi đến công trường bên kia."

Tô Trí Viễn đi tới nơi thi công nơi, trợ lý sớm đã chờ ở cửa: "Tô tổng, người nhà của người bị thương trước kia tới náo loán, hiện tại đã bắt cóc người phụ trách, yêu cầu gặp anh."

Mưa quá lớn, cho dù Tô Trí Viễn chống ô che mưa, vẫn làm ướt quần mình.

"Người ở nơi nào?"

"Bọn họ ở bên kia." Trợ lý hỏi Tô Trí Viễn: "Tô tổng, cần báo cảnh sát sao?"

Thanh âm thấp duyệt của Tô Trí Viễn như thể dính lạnh lẽo trong không khí: "Báo cảnh sát!"

Trợ lý nhanh chóng gọi điện thoại.

Tô Trí Viễn đi đến tòa nhà đã hoàn thành một nửa, có vài công nhân trong công trường đã vây quanh, mà những công nhân khác vì lo sợ bị ngộ thương nên đều ở trong phòng trốn tránh, chỉ dám thăm dò ra ngoài, cách mưa to xem náo nhiệt.

"Gọi ông chủ bọn mày tới đây." Trong tay Chu Hào là dao nhỏ chống ở cổ Lý Quý, mũi dao sắc bén đã vẽ ra một vệt đỏ trên cổ hắn ta.

Hai chân Lý Quý nhũn ra, hắn ta xin tha: "Đã cho người thông báo Tô tổng! Chu Hào, tôi chỉ là một nhà thầu nho nhỏ, thật sự không liên quan đến tôi, anh có chuyện gì thì đi tìm Tô tổng đi."

"Đều do bọn mày không có lương tâm, máu lạnh vô tình. Em trai tao vì làm công cho bọn mày mà từ trên cao rơi xuống, bọn mày ngay cả khoản bồi thường cũng cắt xén. Hôm nay em trai tao tỉnh lại, biết mình trị không được, còn cần rất nhiều tiền chữa bệnh, mới có thể thương tâm tự sát! Là bọn mày đã hại chết em trai tao." Dao nhỏ của Chu Hào lại hướng vào trong cổ của Lý Quý.

Đau đớn truyền đến, làm sắc mặt Lý Quý trắng bệch: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh Chu Hào, chuyện này thật sự không liên quan đến em, em làm sao biết Chu Minh sẽ yếu ớt như vậy.. A a a, cứu mạng, dao nhỏ, anh phải chú ý dao nhỏ."

"A Hào, không cần xúc động.." Mẹ Chu Hào biết được con trai mình muốn báo thù, bà ta chạy nhanh đến đây. Một người con trai đã không còn, bà ta không hy vọng mất thêm người con trai thứ hai.

Chu Hào không nhìn mẹ mình, cánh tay thô tráng của anh ta nắm chặt dao nhỏ: "Ông chủ của các người rốt cuộc có tới hay không?"

"Anh tìm tôi?" Tô Trí Viễn chống ô che mưa màu đen, trên người anh ấy mặc trang phục hưu nhàn, đứng ở giữa bồn nước mưa to tầm tã, trên người vẫn có loại thanh thản thanh quý như cũ.

Ô che mưa nâng lên, mọi người thấy được một khuôn mặt tinh xảo của anh ấy.

Gen Tô gia rất tốt. Ngoại trừ Lý Quý đã gặp qua Tô Trí Viễn, những người khác bây giờ mới biết, Tô tổng nổi danh trong miệng mọi người, thế mà lại là một người trẻ tuổi lớn lên soái khí như vậy.

Tô Trí Viễn chống ô che mưa, đi qua: "Anh là người nhà của người bị thương trước kia sao? Vì sao lại muốn tìm tôi?"

"Mày chính là ông chủ của nơi này?" Bởi vì cực độ phẫn nộ nên khuôn mặt Chu Hào vặn vẹo, trên cánh tay thô tráng của anh ta đang nắm dao nhỏ đột nhiên hiện lên gân xanh.

"Tô tổng, cứu tôi!" Vẻ mặt Lý Quý đưa đám, hai chân nhũn ra.

Chu Hào hung hăng trừng mắt nhìn Tô Trí Viễn: "Bởi vì tụi mày tàn nhẫn độc ác, một lũ tư bản hút máu đã hại em trai tao tự sát, hôm nay tao tới đây tính sổ với bọn mày."

"Người bị thương là em trai anh sao? Vì sao cậu ấy lại muốn tự sát?" Anh ấy đã cho bộ tài vụ gửi một chi phiếu bồi thường xuống cho Lý Quý, để anh ta giải quyết chuyện này, cũng tỏ vẻ kế tiếp nếu đối phương có nhu cầu gì, có thể đến tìm tập đoàn Tô thị.

"Mày có mặt mũi hỏi tao vì sao hả?"

Chu Hào phẫn nộ rống lên: "Em trai tao bị ngã thành nửa tê liệt, bọn mày thế nhưng chỉ bồi thường một vạn đồng, còn lợi dụng mẹ tao có đôi mắt không tốt, lừa bà ký điều ước giải hòa, một vạn đồng này ngay cả phí giải phẫu của em trai tao cũng không đủ. Em trai tao biết tình huống trong nhà, em ấy không muốn trở thành gánh nặng của bọn tao, mới có thể tự sát."

Mày thẳng của Tô Trí Viễn nhăn lại, anh ấy liếc mắt nhìn Lý Quý bị bắt cóc một cái: "Khoản bồi thường chúng tôi đưa là một trăm tám mươi vạn, không phải là một vạn."

Rất hiển nhiên, tiền bồi thường căn bản không có về đến nhà nên được nhận, mà là bị Lý Quý nuốt vào.

Lúc này Chu Hào căn bản nghe không vô lời nói của Tô Trí Viễn, chỉ cảm thấy đối phương đang giảo biện, anh ta cười lạnh: "Mày muốn cứu nó sao, vậy mày tới thay đi."

"Vì sao tôi phải thay mình để đổi anh ta?" Tô Trí Viễn cảm thấy không thể hiểu được, anh ấy nhìn Chu Hào: "Anh thả người ra, chuyện bồi thường tôi sẽ điều tra rõ, cho anh một công đạo."

"Em trai tao đã chết, mày cảm thấy tao còn cần công đạo sao?" Mũi đao trong tay Chu Hào đâm vào cổ của Lý Quý, máu tươi chảy càng nhiều hơn, Lý Quý sợ tới mức cơ hồ muốn ngất xỉu: "Hiện tại tao chỉ nghĩ muốn bọn mày đền mạng."

"A Hào!" Mẹ Chu Hào quát bảo con trai ngừng lại.

Dưới ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Chu Hào, mẹ Chu không biết từ nơi nào móc ra một con dao, dưới tình huống mọi người không chú ý, bà ta trực tiếp nhào qua chỗ Tô Trí Viễn: "Đền mạng cho con trai tao đi!"

Dao nhỏ tới gần, Tô Trí Viễn lui về sau theo bản năng.

"Mẹ!" Chu Hào một phen đẩy Lý Quý ra, anh ta chạy đến chỗ mẹ mình.

Mẹ Chu giống như là điên rồi, bà ta nổi điên vẫn luôn đâm đến Tô Trí Viễn, Tô Trí Viễn né tránh không kịp, cánh tay vẫn bị cắt một nhát.

Chu Hào tiến lên hỗ trợ. Sức lực anh ta lớn, một tay đánh ngã trợ lý đang ngăn cản mình.

Tô Trí Viễn đá rớt dao trong tay mẹ Chu, khi xoay người, dao của Chu Hào hướng đến người anh ấy mà đâm tới.

Tô Trí Viễn để dù trong trước người, mũi dao nhỏ đâm xuyên qua ô che mưa.

Cúi đầu nhìn mũi dao nhọn hoắt, một tay Tô Trí Viễn đánh văng Chu Hào ra.

Chu Hào đã từng học qua đánh quyền, lớn lên lại cao tráng. Cho dù thân thủ Tô Trí Viễn không tồi, nhưng đối diện với một Chu Hào không muốn sống mà ra tay tàn nhẫn, Tô Trí Viễn rất nhanh rơi xuống thế hạ phong.

Người trong công trường đã sớm chạy xa, nào dám tới gần?

Mắt thấy trong nháy mắt mũi dao tiếp theo liền đâm vào trái tim mình, ánh mắt Tô Trí Viễn ngưng lại.

Giây tiếp theo, dao của Chu Hào bị một bàn tay to nắm lấy.

Tô Trí Viễn và Chu Hào đồng thời sửng sốt.

Bên ngoài vang lên tiếng xe cảnh sát.

Chu Hào trực tiếp rút dao từ bàn tay to ra, kéo theo một dòng máu tươi, đồng thời anh ta bị người đó hung hăng dùng một chân đá lui về sau.

Bàn tay Lục Chiết tê dại, từ lòng bàn tay chảy ra máu không ngừng.

Đôi mắt đen nhánh của hắn lạnh lùng nhìn Chu Hào, lúc đối phương xông tới, hắn né tránh dao nhỏ của đối phương, một quyền đập vào sườn eo của Chu Hào.

Chu Hào đau đến mức cả người dừng lại.

"Đừng nhúc nhích! Toàn bộ đừng nhúc nhích!"

Cảnh sát tới.

Tô Trí Viễn vừa rồi té ngã trên đất, anh ấy đứng lên, trên quần áo tất cả đều là xi măng trên đất. Anh ấy liếc nhìn Chu Hào đã bị cảnh sát chế trụ, anh ấy đi đến chỗ Lục Chiết đột nhiên xuất hiện: "Cảm ơn em đã cứu anh một mạng, tay em đang đổ máu."

"Anh trai." Tô Từ chạy như bay đến đây, trên người cô đều bị nước mưa làm ướt, bảo vệ phía sau bung dù cho cô căn bản không có bất kỳ tác dụng.

"Lục Chiết?" Mới vừa chạy tới, Tô Từ phát hiện Lục Chiết cũng ở đây.

Ánh mắt lơ đãng dừng trên tay thiếu niên, cô kinh hô ra tiếng: "Tay anh đổ máu!"

Trong mắt Tô Từ chỗ nào còn anh trai? Tất cả đều là màu đỏ tươi trên tay Lục Chiết.

Tại bệnh viện.

Tô Trí Viễn bị cắt một nhát, miệng vết thương không thâm, miệng vết thương đã được băng bó tốt.

Trên người anh ấy vẫn mặc quần áo dính xi măng như cũ, nhưng khí chất anh ấy xuất chúng, cho dù chật vật, nhưng vẫn như cũ hấp dẫn không ít ánh mắt.

Tô Trí Viễn nhìn bên cạnh, Lục Chiết đang được băng bó miệng vết thương, còn em gái anh ấy vẫn luôn vây quanh Lục Chiết, cực kỳ giống ong mật nhỏ gặp được mật hoa.

Anh ấy không nhịn xuống được, đi qua, chỉ thấy mày xinh đẹp của em gái nhăn lại, vẻ mặt đau lòng nhìn tay Lục Chiết.

Tô Trí Viễn nắm tóc đuôi ngựa của em gái mình: "Tay anh trai cũng bị thương, tại sao em không hỏi thương thế của anh?"

Em gái anh ấy tựa hồ quan tâm Lục Chiết quá mức?

Tô Từ nhìn giá trị sinh mệnh trên cổ tay anh trai mình đã biến thành ô vuông màu xanh lục, cô tức giận nói: "Anh là xứng đáng, em bảo anh đừng chạy ra ngoài, nhưng anh vẫn không nghe lời em nói."

Anh trai còn liên lụy Lục Chiết bị thương, đau lòng chết cô rồi.

"Anh trai, anh nhanh chóng đi xử lý chuyện của anh đi, đừng làm phiền hộ sĩ băng bó vết thương." Tô Từ quay đầu hỏi Lục Chiết: "Anh đau không?"

Mạc danh, Tô Trí Viễn có loại ảo giác bản thân bị em gái ghét bỏ sâu sắc.

Tô Trí Viễn xấu hổ sờ mũi mình. Anh ấy không nghĩ tới lời em gái nói lại trùng hợp linh nghiệm nhanh như vậy, em gái không cho anh ấy ra khỏi phòng khách sạn, xem ra là đúng.

Nhìn về phía thiếu niên vẫn luôn yên tĩnh băng bó miệng vết thương, Tô Trí Viễn mở miệng cảm tạ: "Lục Chiết, cảm ơn em đã cứu anh, em lại một lần nữa trở thành ân nhân cứu mạng của Tô gia."

Lúc ấy nếu không phải Lục Chiết kịp thời nắm lấy dao nhỏ của Chu Hào, con dao chỉ sợ đã cắm vào ngực anh ấy.

Không thể không cảm thán, Lục Chiết và Tô gia bọn họ rất có duyên phận, hắn cơ hồ đã cứu cả nhà bọn họ.

Tô Trí Viễn còn cần hỗ trợ cảnh sát ghi lời khai, anh ấy thấy Lục Chiết đã băng bó xong, an bài xe cho hai người, anh ấy rời đi trước.

Tô Từ nhìn tay Lục Chiết bị quấn một tầng lụa trắng thật dày, cô đau lòng cúi đầu hôn lên tay hắn một cái: "Tại sao anh lại không nói cho em, anh đi theo anh trai em đến công trường."

Sắc môi Lục Chiết có chút nhạt: "Nói cho em cũng vô dụng, hơn nữa lúc ấy anh cũng không biết anh trai em thật sự sẽ gặp nguy hiểm."

Hắn chỉ là nhớ rõ lời Tô Từ nói, cô vẫn luôn lo lắng hôm nay anh trai cô sẽ xảy ra chuyện.

Lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, theo bản năng liền đi theo.

Hắn cảm thấy may mắn bản thân đã đi theo.

"Lục Chiết, anh đã cứu anh trai em, anh lại lần nữa trở thành ân nhân cứu mạng của nhà chúng em, ân cứu mạng nhiều như vậy, nhà chúng em chỉ sợ không trả hết."

Lục Chiết cười khẽ: "Không cần trả."

"Phải trả."

Hộ sĩ đã rời đi, xung quanh không có người, Tô Từ tới gần Lục Chiết, chủ động hôn lên môi lạnh lẽo của hắn một cái.

Một đôi mắt đen của cô nhìn hắn cười khanh khách: "Ân cứu mạng hẳn là nên lấy thân báo đáp. Em thay nhà em làm chủ, dâng chính mình cho anh."