Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y

Chương 54-1

Chương 54.1Gần đây thời tiết ở thành phố C cũng không tốt, trời vẫn luôn mưa đứt quãng, liên tục.

Tô Trí Viễn mang theo hai trợ lý đi tới nơi công trình thi công, người phụ trách nhận thầu nghe thấy đại thiếu gia Tô gia tới, hắn ta nhanh chóng chạy ra tiếp đãi: "Tô thiếu gia, tại sao ngài lại tới vậy?"

"Công nhân xảy ra sự cố trong công trường khoảng thời gian trước thế nào rồi?" Tô Trí Viễn hỏi người phụ trách.

Trước kia công trường đã xảy ra chuyện công nhân từ trên cao ngã xuống, bị thương, một ít truyền thông cũng đưa tin này, làm tập đoàn không thể không coi trọng. Lần này Tô Trí Viễn đến đây, ngoại trừ trao đổi hợp đồng, chính là vì chuyện công trình.

Thái độ của người phụ trách kính cẩn, hắn ta nhanh chóng hội báo với Tô Trí Viễn: "Tô tổng, tôi đã dựa theo ý tứ của công ty bồi thường cho người nhà, bọn họ đã nhận được tiền."

Hắn ta không nghĩ tới Tô Trí Viễn sẽ tự mình đến thành phố C dò hỏi chuyện này. Dù sao thì Tô Trí Viễn là người cầm quyền của tập đoàn Tô thị, chuyện nhỏ như vậy nơi nào cần kinh động đến ngài ấy? May mắn là mọi chuyện đã được giải quyết.

"Tô tổng, ngài yên tâm, lúc ấy tôi tự mình chạy tới bệnh viện xem người bị thương, tính mạng đối phương đã không còn nguy hiểm." Người phụ trách rũ mi, hạ eo, hắn ta cười nói cho Tô Trí Viễn: "Người nhà người bị thương đã đồng ý nhận tiền bồi thường, tiền cũng đã gửi cho bọn họ, chuyện này đã được giải quyết hoàn mỹ."

Tô Trí Viễn không có lại hỏi nhiều.

Mưa vẫn rơi xuống, nhiều công nhân nghỉ ngơi trong phòng lợp mái tôn, chờ mưa tạnh lại tiếp tục thi công.

Tô Trí Viễn mặc tây trang tu thân màu xám bạc đứng trong nơi thi công vừa bẩn vừa loạn, có loại cảm giác tự phụ tinh xảo nói không nên lời. Anh ấy đi vào bên trong, nước bùn trên mặt đất làm dơ giày da sáng bóng sang quý của anh ấy, nhưng anh ấy lại không hề phát giác.

"Tô tổng, bên trong là một mảnh lộn xộn, đừng làm ô uế quần áo và giày của ngài. Bên kia là phòng nghỉ của tôi, không bằng ngài đi qua đó ngồi trong chốc lát?" Người phụ trách thật cẩn thận kiến nghị.

Xung quanh đều là bê tông cốt thép. Thân phận Tô Trí Viễn như vậy, người phụ trách lo sợ ngài ấy va chạm đến bị thương ở chỗ này.

"Không sao." Tô Trí Viễn nhận ô che mưa từ tay trợ lý, tự mình cầm, dẫm lên nước bùn tuần tra trong công trường.

Người phụ trách chỉ có thể chống ô che mưa hết mực cung kính mà đi theo sau Tô Trí Viễn, không ngừng hội báo tiến triển công trình cho anh ấy.

Mà lúc này, một công nhân chạy tới, đánh một cái ánh mắt với người phụ trách.

Người phụ trách lập tức nói với Tô Trí Viễn: "Tô tổng, ngượng ngùng, thằng nhóc này tìm tôi có chút việc."

Tô Trí Viễn gật đầu.

Người phụ trách kéo công nhân đi đến đống xi măng bên kia: "Có chuyện gì? Không thấy tôi đang tiếp đón Tô tổng sao?"

"Anh Lý." Công nhân đè thấp thanh âm, cậu ta sốt ruột nói: "Người nhà của Chu Minh tới, hiện tại đang ở bên ngoài, nói muốn tìm anh bàn chuyện bồi thường."

"Cái gì?" Người phụ trách cả kinh, theo bản năng hắn ta nhìn về phía Tô Trí Viễn đã đi xa: "Cậu nhanh chóng tìm người ngăn anh ta lại, không thể để anh ta va chạm Tô tổng."

Công nhân nhanh chóng nói: "Mấy anh em bên ngoài ngăn cản anh ta, người tới chính là anh trai Chu Minh, anh ta kêu la muốn gặp anh."

Người phụ trách khẽ cắn môi, hắn ta chỉ huy công nhân: "Các cậu ổn định anh ta trước, nói với anh ta hiện tại tôi có việc bận, không thể nói chuyện với anh ta được, bảo anh ta hôm nào lại đến. Nếu anh ta không muốn đi, cậu để anh ta chờ trước, đợi lát nữa tôi chiêu đãi Tô tổng xong lại nói chuyện với anh ta."

"Được, anh Lý, em liền đi nói với anh ta." Công nhân rất nhanh đội mưa chạy ra.

Người phụ trách vội vàng bước chân, nhanh chóng đuổi kịp Tô Trí Viễn, cười ha ha nói: "Tô tổng, ngượng ngùng, một đám người làm bên kia hấp tấp bộp chộp, luôn phải có chuyện để tìm tôi."

Tô Trí Viễn đã quan sát gần hết toàn cảnh: "Không có việc gì. Tuy rằng tiến độ công trình phải đẩy nhanh, nhưng vẫn phải đặt an toàn của công nhân lên hàng đầu."

Người phụ trách cho rằng người cầm quyền như Tô tổng sẽ đặt lợi ích lên hàng đầu, nhưng không nghĩ tới đối phương lại nói như vậy.

Người phụ trách nhanh chóng theo tiếng: "Đây là đương nhiên. Tô tổng ngài yên tâm, chuyện như lần trước tôi bảo đảm sẽ không tái xuất hiện. Hiện tại thời tiết không tốt, tôi đã để bọn họ nghỉ ngơi trong phòng thật tốt, chính là lo lắng lại xảy ra tình huống bất trắc."

"Ừ."

Tô Trí Viễn mang theo hai trợ lý chuẩn bị rời đi.

Nhìn Tô Trí Viễn lên xe, người phụ trách nhẹ nhàng thở ra.

Đừng nhìn vị Tô tổng là một bộ dáng quý công tử không ăn khó khăn nhân gian. Có thể ngồi trên vị trí người cầm quyền của tập đoàn Tô thị, hắn ta nơi nào dám đối xử với Tô tổng như con nhà giàu?

Mọi người đều biết, từ khi Tô Trí Viễn tiếp nhận tập đoàn Tô thị, mấy năm nay tập đoàn Tô thị kiếm tiền, ít nhất là tăng gấp đôi.

Người phụ trách cười ha ha nhìn xe khởi động.

"Lý Quý!" Lúc này, bên cạnh vụt ra một thân ảnh cao tráng, mấy người công nhân khác ngăn không được.

Công nhân vừa rồi truyền lời khó xử nói: "Anh Lý, anh ta một hai phải gặp được anh."

"Được rồi, được rồi. Các cậu vào đi, tôi tới nói chuyện với anh ta." Người phụ trách Lý Quý nhanh chóng nhìn lại xe của Tô Trí Viễn bên kia, vừa lúc xe đã rời đi.

Lý Quý nói với anh trai Chu Minh: "Anh là anh trai của Chu Minh sao? Vì khoản bồi thường của Chu Minh nên đến tìm tôi hả?"

Sắc mặt Chu Hào kích động: "Đúng vậy, các người quá bắt nạt người. Em trai tôi từ trên cao rơi xuống, bác sĩ nói em ấy bị tê liệt nửa người, chuyện này các người phải phụ trách bồi thường."

Lý Quý móc ra một điếu thuốc lá, ngậm trong miệng: "Tiền bồi thường tôi đã gửi cho các người, tự các người cũng đã ký, đồng ý giải hòa. Làm sao, hiện tại là lòng tham không đủ?"

Đôi tay Chu Hào nắm chặt, đôi mắt của anh ta tràn ngập lửa giận: "Anh lợi dụng mẹ tôi già cả mắt mờ, lừa bà ấy ký tên, nói ngon ngọt rằng bồi thường mười vạn, nhưng trên điều ước chỉ viết một vạn, ngay cả phí giải phẫu của em trai tôi cũng không đủ. Anh thật quá đáng, rõ ràng chính là hút máu của chúng tôi."

"Chúng ta lúc trước đã nói rõ chính là một vạn, nơi nào lại ra mười vạn?"

Lý Quý cắn thuốc lá, vẻ mặt không cho là đúng, hắn ta tiếp tục nói với Chu Hào: "Tôi cũng là làm công, anh đừng làm khó dễ tôi, chiếc siêu xe vừa rồi rời đi anh cũng thấy đúng không. Anh biết người ở trong đó là ai không? Ngài ấy chính là đại danh đại đỉnh Tô Trí Viễn, Tô tổng. Cả nơi này, toàn bộ công trình, đều là sản nghiệp của ngài ấy."

"Tôi thấy ngài ấy đều chỉ có thể cúi người gật đầu, cái gì cũng đều nghe theo ngài ấy." Vẻ mặt Lý Quý ý vị thâm trường: "Tiền bồi thường tôi cũng là nghe theo Tô tổng phân phó, anh cũng biết nhà tư bản đều là quỷ hút máu, căn bản sẽ không để ý tới sống chết của thuộc hạ chúng ta."

Chu Hào nghĩ đến em trai đang nằm trong bệnh viện, anh ta tức giận đến run rẩy cả người: "Tôi không cần nghe anh nói lời vô nghĩa! Các người mơ tưởng muốn dùng một vạn đồng tống cổ chúng tôi, em trai tôi hiện tại còn đang nằm trong bệnh viện chưa tỉnh lại, nhà chúng ta căn bản là không chi trả nổi nhiều tiền trị liệu như vậy."

"Tôi biết, tôi cũng đồng tình với các người." Lý Quý bắt lấy điếu thuốc trong miệng, thở dài: "Chu Minh theo tôi một đoạn thời gian, cũng coi như là anh em của tôi, tôi nơi nào có thể trơ mắt nhìn cậu ấy như vậy? Tới, nơi này có một ngàn đồng, anh cầm trước đi, không đủ tôi lại nghĩ cách."

Lý Quý nhét tiền vào trong tay Chu Hào: "Anh cũng đừng làm khó tôi nữa. Vừa rồi tôi đã nói với anh, tôi chỉ thế Tô tổng làm việc, bồi thường cho nhà các người bao nhiêu, đều là do ngài ấy định đoạt. Tiền tôi đã gửi cho các người, các người cũng đừng tìm tôi nháo nữa, tôi cũng rất khó xử. Trước kia một vạn đồng Tô tổng còn không muốn bỏ ra, vẫn là tôi cực lực tranh thủ mới được."

Chu Hào nhìn tiền bị nhét vào tay, tay nắm chặt, như thể nắm lấy sinh mệnh của em trai mình, đôi mắt anh ta đỏ lên: "Anh ta khinh người quá đáng! Em trai tôi không phải là mạng người sao?"

Lý Quý cười thầm đối phương ngây thơ.

Hắn ta vỗ bả vai của Chu Hào: "Anh cũng biết, những kẻ có tiền như bọn họ vẫn luôn khinh thường chúng ta, căn bản sẽ không để sinh mệnh của chúng ta trong mắt. Chúng ta ăn thiệt cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng, căn bản không có biện pháp, dù sao thì làm sao trứng gà có thể chọi nát cục đá?"

Mưa phùn mông lung làm ướt quần áo trên người Chu Hào, anh ta nắm chặt một ngàn đồng trong tay.

"Dù sao việc này tôi chỉ nghe theo Tô tổng an bài, có chuyện gì cũng đừng đến tìm tôi nữa. Các người cầm tiền, cũng ký tên, mọi chuyện đã giải quyết. Anh trở về, chăm sóc Chu Minh thật tốt đi." Lý Quý ném xuống một câu như vậy, ngậm thuốc lá rời đi.

Chu Hào đứng tại chỗ, tiền trong tay bị anh ta nắm chặt đến nhăn nhúm, một đôi mắt anh ta phiếm hồng, gân trên cổ căng thẳng xuất hiện.

"Anh Lý, anh trai Chu Minh đi rồi sao?" Công nhân truyền lời thấy Lý Quý tiến vào, cậu ta nhanh chóng thò lại gần.

"Tôi đã tống cổ anh ta, về sau anh ta lại đến thì cũng đừng quản nữa." Vừa rồi cũng là bận tâm Tô tổng ở đây, mới trấn an đối phương.

"Lý ca, cái này.." Công nhân trẻ có chút do dự.

Lý Quý cảnh cáo công nhân trẻ tuổi: "Miệng cậu giữ chặt một chút cho tôi, còn tôi một ngày, tuyệt đối có thể để cậu ăn thịt."

Công nhân trẻ nhanh chóng bảo đảm: "Anh Lý, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không lắm miệng."

Lý Quý người này quá tàn nhẫn. Tập đoàn ở trên cho hơn một trăm vạn làm khoản bồi thường, đều bị Lý Quý cầm đi trả nợ cờ bạc, chỉ lấy một vạn tống cổ người nhà Chu Minh.

Chuyện này là cậu ta vô tình phát hiện, cậu ta sợ hãi thủ đoạn của Lý Quý, chỉ có thể thu tiền của hắn ta, đáp ứng không để lộ ra ngoài.

Đến nỗi Chu Minh chỉ có thể tính là xui xẻo, gặp phải một ông chủ tàn nhẫn như vậy.

Sau khi Tô Từ biết anh trai sẽ bị người dùng đao đâm chết, trong lòng cô vẫn luôn bất an.

Đối với người bên cạnh anh trai cô không biết rõ, mục tiêu quá nhiều, đến tột cùng là ai muốn gϊếŧ hại anh trai?

Hai ngày nay cô dặn dò anh trai nhất định phải mang theo ba người bảo vệ bên người.

Tới ngày thứ ba hôm nay, sáng sớm Tô Từ đã đi tìm Tô Trí Viễn, nhìn giá trị sinh mệnh trên cổ tay anh ấy vẫn là dây nhỏ màu đỏ như cũ, cô biết, anh trai gặp nguy hiểm còn chưa được giải trừ.

Rốt cuộc là ai muốn sát hại anh trai cô?

Chẳng lẽ là đối thủ trên thương trường?

"Không phải nói muốn cùng anh đi ăn sáng sao?" Tô Trí Viễn thấy bộ dáng ngẩn ngơ của em gái mình, anh ấy duỗi tay búng trán cô: "Đi thôi."

"Vâng ạ." Tô Từ cùng anh trai đến khu bữa sáng của khách sạn dùng cơm. Mới vừa ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, cô phát hiện Lục Chiết ngồi ở đường chéo đối diện với mình.

Hắn xuống dưới lúc nào?

Bởi vì lo lắng anh trai cô tùy thời lại tiến vào phòng mình kiểm tra đột kích, nên ngày hôm qua Lục Chiết đã đặt một phòng khác.

Nếu là bình thường, Tô Từ nhất định sẽ dính hắn, chạy đến phòng Lục Chiết ở cùng với hắn. Nhưng lúc này anh trai đang gặp nguy hiểm, cô không có tâm tư trêu đùa Lục Chiết.

Hiện tại thấy Lục Chiết cũng ăn sáng ở chỗ này, cô có chút cao hứng, thừa dịp anh trai không thấy, cô chớp mắt với Lục Chiết ngồi phía đối diện.

"Anh ơi, hôm nay anh không có bận việc gì đúng không?" Tô Từ thu hồi ánh mắt, hỏi Tô Trí Viễn ngồi ở phía đối diện.

"Ừ, đã bận xong rồi, làm sao thế? Ở chỗ này rất nhàm chán, muốn về nhà à?" Hai ngày nay anh ấy vẫn luôn bận rộn, mà em gái anh ấy đều ở khách sạn: "Hôm nay không có việc bận, anh có thể mang em đi thành phố C một chút."

"Không cần." Tô Từ lập tức lắc đầu.

Đi bên ngoài càng thêm nguy hiểm, xung quanh một người tùy ý đều có thể là thủ phạm gϊếŧ người, cô căn bản không thể phòng được.

"Không cần?" Tô Trí Viễn có chút kinh ngạc, anh ấy nhướng mày, hỏi em gái mình: "Không phải em đã nói tới thành phố C là để giải sầu sao?"

"Em đột nhiên không muốn giải sầu, em phát hiện nơi này cũng không có chỗ nào chơi vui, còn không bằng ngây ngốc trong khách sạn." Tô Từ lo lắng Tô Trí Viễn lại chạy ra ngoài: "Anh trai, anh cũng vậy, vất vả mấy ngày, hôm nay anh phải nghỉ ngơi thật tốt trong phòng, đừng đi ra ngoài, buổi tối chúng ta liền về thành phố B."

"Được." Tô Trí Viễn cười đồng ý.

Tô Từ mím môi, dặn dò mấy trăm lần: "Anh ơi, buổi chiều anh nhất định không thể đi ra ngoài! Phải nghỉ ngơi trong phòng đó."

Tô Trí Viễn cười sủng nịch với em gái mình, lại lần nữa đáp lời: "Được, nhưng vì sao em lại lo lắng anh ra ngoài như vậy?"

"Bên ngoài mưa lớn như vậy, anh còn chạy ra ngoài, rất dễ bị cảm lạnh." Tô Từ tuôn một đống lời nói dối, một cái liếc mắt cũng không nháy mắt: "Dù sao hôm nay anh phải ngoan ngoãn ngốc ở trong phòng, em sẽ tùy thời qua kiểm tra phòng."

Trên mặt tinh xảo của Tô Trí Viễn che kín ý cười, hoàn toàn không có sự lãnh khốc đối với người ngoài: "Đều nghe Tiểu Từ, như vậy là được rồi nhỉ."

Sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Từ liền thúc giục anh trai cô về phòng. Lúc rời đi, cô còn trộm nháy mắt với Lục Chiết cách đó không xa.

Nhìn anh trai đi vào phòng anh ấy, lúc này Tô Từ mới trở về phòng của mình. Cô đã gửi tin nhắn cho Lục Chiết, nói với hắn, hôm nay giữa trưa cô muốn cùng anh trai cô ăn cơm trưa.

Giá trị sinh mệnh của anh trai còn bốn giờ.

Chỉ cần anh ấy ngây ngốc trong phòng khách sạn, đối phương không thể gϊếŧ anh ấy.

Về phần lần sau có còn động thủ hay không, Tô Từ còn cần phải xem sau bốn giờ trôi qua, giá trị sinh mệnh trên tay Tô Trí Viễn có biến hóa hay không.

Nếu vẫn là dây nhỏ màu đỏ như cũ, có nghĩa là đối phương vẫn muốn gϊếŧ anh trai như cũ. Nếu giá trị sinh mệnh biến thành màu vàng hoặc màu xanh lục, có nghĩa là nguy hiểm của anh trai đã được giải trừ, cho dù đối phương động thủ với anh trai cũng sẽ không thành công.

Lúc giữa trưa, Tô Từ cho người đưa cơm đến phòng Tô Trí Viễn, sau đó cô chạy đến, cùng nhau ăn cơm trưa ở phòng anh ấy.

Như Tô Từ đã nói, đảm bảo anh trai một tấc cũng không rời phòng.

Tô Trí Viễn nhìn buổi sáng, em gái anh ấy qua lại phòng mình đến năm sáu lần, không phải mượn đồ sạc, thì chính là mượn khăn giấy, thậm chí là máy sấy, cái cớ gì đều có để lấy.

"Tiểu Từ, em đang lo lắng cái gì?" Anh ấy luôn cảm thấy hôm nay em gái mình đặc biệt kỳ quái.

"Em lo lắng anh không nghe em nói mà chạy ra bên ngoài. Bên ngoài mưa lớn, em không muốn anh ra ngoài." Dùng xong cơm trưa, Tô Từ cũng không vội rời đi, cô nhìn giá trị sinh mệnh trên tay anh trai còn hơn một giờ.

Tô Trí Viễn duỗi tay gõ nhẹ đầu em gái mình một cái: "Anh là người nói không giữ lời sao?"

Tô Từ lúc này chân chó hẳn lên: "Anh trai anh là đáng tin nhất."

Tô Trí Viễn đứng dậy, để người phục vụ tới phòng thu thập bộ đồ ăn: "Được rồi, em về phòng mình đi, anh muốn ngủ trưa."

Bị em gái mình nhìn chằm chằm như vậy, Tô Trí Viễn cảm thấy không thể làm gì lại không được tự nhiên.

"Vậy anh ngủ ba mươi phút trước, đợi lát nữa em lại qua đây xem anh." Tô Từ đứng dậy, dù sao thì cô muốn tùy thời đều có thể nhìn chằm chằm anh trai mình.

"Được." Hôm nay Tô Trí Viễn mặc trang phục hưu nhàn, cực kỳ giống công tử nhà giàu thanh quý, chân trần trụi dẫm lên thảm thật dày, anh ấy đưa em gái mình đến cửa phòng: "Em cũng phải nghỉ ngơi cho tốt."

Hôm nay em gái quá dính người, Tô Trí Viễn rốt cuộc cũng cảm thấy phiền.

Tô Từ bị anh trai ghét bỏ đưa ra cửa phòng, cô bất đắc dĩ trở về phòng mình.

Ba mươi phút sau, Tô Từ lại chạy tới trước cửa phòng anh trai, ấn vang chuông cửa.

Tô Trí Viễn nhìn em gái phía sau cửa, nhướng mày: "Lần này mượn cái gì?"

"Em chỉ nhìn xem anh trai anh đã tỉnh hay chưa, anh còn buồn ngủ sao? Anh ngủ tiếp đi, đợi lát nữa em lại đến xem anh." Xác nhận anh trai còn ở trong phòng, bình yên vô sự, Tô Từ như một luồng khói trốn đi.

Tuy rằng cô đã phân phó bảo vệ ở bên ngoài bảo vệ anh trai, không cho người lạ tới gần phòng anh ấy, nhưng cô vẫn nhịn không được lo lắng. Còn dư lại chưa đến một giờ, cô không thể thả lỏng.

Lại qua ba mươi phút, Tô Từ vừa mới ấn chuông cửa, Tô Trí Viễn đã mở cửa ra.

Tô Từ cười với anh trai đứng ở chỗ cửa, sắc mặt bất đắc dĩ cười mới lại rời đi lần nữa. Nhanh, nhanh, còn có hai mươi phút nữa thôi.

Tô Trí Viễn cảm thấy hôm nay em gái mình quá kỳ quái, vì sao vẫn luôn đề phòng anh ấy ra ngoài?

Anh ấy nhìn ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, lại đánh mất nghi hoặc.

Mà lúc này, di động Tô Trí Viễn vang lên, điện thoại là trợ lý gọi tới.

"Tô tổng, đã xảy ra chuyện."