Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y

Chương 53

Chương 53



Ban đêm.

Tô Từ tắm rửa xong thì ra khỏi phòng tắm. Cô mới vừa ngâm một bồn nước ấm, da thịt tuyết trắng lộ ra màu hồng nhàn nhạt.

Gương mặt trắng nõn của cô bị hun đến đỏ hồng, tắm rửa sạch sẽ trong một bồn nước ấm, Tô Từ cảm thấy cả người có loại khó chịu nói không nên lời. Cảm giác kỳ dị trên thân thể không ngừng truyền đến, cảm giác quen thuộc làm Tô Từ nhíu mày theo bản năng.

Chẳng lẽ là..

Tô Từ cảm thấy kinh ngạc, cô nhớ rõ cách lần trước còn chưa tới ba tháng, hiện tại không phải là tới sớm chứ?

Thân thể rất không thoải mái, Tô Từ đi đến giường lớn bên kia.

Cảm giác quái dị trong cơ thể vẫn luôn kích động ra bên ngoài, làm má tuyết của cô phiếm hồng, ánh mắt rực rỡ.

Hô hấp Tô Từ có chút không ổn, cô khó chịu lại cảm thấy thẹn thùng, ngồi xuống, mạc danh muốn làm chút gì đó.

Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy cảm giác lúc này so với lần trước còn mãnh liệt hơn, mãnh liệt đến mức cô khó có thể bỏ qua.

Bất đắc dĩ lại thất thố mà nằm nghiêng trên giường, Tô Từ nhắm mắt niệm kinh Phật, ý đồ bình tâm tĩnh khí.

Hai chân sáp vào nhau, nửa bên mặt của cô chôn trong gối đầu, không được.

Ô.. Cô nhớ Lục Chiết.

Lúc này, di động đặt ở một bên vang lên.

Tô Từ lấy di động qua, cô phát hiện là Lục Chiết gọi video call đến.

Cô nhận video.

Giây tiếp theo, khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh của thiếu niên hiện lên trên màn hình.

Mắt Tô Từ sáng rực, cô hữu khí vô lực gọi hắn một tiếng.

Trên màn hình, khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ đỏ bừng, ánh mắt ướŧ áŧ, cô nằm nghiêng trên gối đầu, mày nhíu lại, bộ dáng như thể rất khó chịu.

Ánh mắt Lục Chiết hơi ngưng: "Xảy ra chuyện gì?"

Tô Từ chớp mắt, cô lập tức tố khổ với thiếu niên: "Lục Chiết, em không thoải mái."

"Chỗ nào không thoải mái? Sinh bệnh sao?" Theo bản năng, ánh mắt Lục Chiết dịch đến đỉnh đầu của thiếu nữ, thấy nơi đó không có tai thỏ chui ra, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

"Toàn thân đều không thoải mái, toàn thân đều khó chịu." Kỳ phát tình của cô tới sớm, thật đáng giận.

Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ tràn đầy đỏ ửng, ánh mắt ướŧ áŧ, xác thật là bộ dáng không thoải mái. Lục Chiết lo lắng: "Rất khó chịu sao? Cần đi bệnh viện không?"

Tô Từ cự tuyệt: "Không đi bệnh viện."

Đi bệnh viện cũng vô dụng, bác sĩ có thể trị được kỳ phát tình của con thỏ sao?

Cô khó chịu cọ chân, nức nở một tiếng: "Nhìn thấy anh, em liền không khó chịu."

Thiếu nữ vừa nói lời này, đáy lòng khẩn trương của Lục Chiết nháy mắt bị đánh mất, hắn cười khẽ ra tiếng: "Anh là thuốc của em sao?"

Cảm giác kỳ quái trong cơ thể thật mãnh liệt, so với lần trước càng khiến Tô Từ khó chịu hơn. Mặt cô càng đỏ, nốt ruồi son dưới đuôi mắt mang theo mị sắc, thiếu nữ như thể đóa hoa mọc đầu cành xinh đẹp nhất, câu nhân đến cực điểm.

Mắt đen liễm diễm của Tô Từ nhìn Lục Chiết: "Đúng vậy, anh là thuốc của em."

Cô thật muốn dựa gần hắn, làm cho mình thoải mái một chút.

Xuyên qua màn hình, Lục Chiết cũng phát hiện mặt thiếu nữ càng thêm đỏ bừng, như thể sức lực nói chuyện cũng không có, hắn lại lo lắng: "Đoàn Đoàn, rốt cuộc em làm sao vậy?"

Đầu quả tim như thể bị thật nhiều con kiến nhỏ cắn một ngụm lại một ngụm, không đau, nhưng rất ngứa.

Tô Từ nỗ lực bỏ qua cảm giác kỳ quái trên thân thể. Cô nắm chặt di động, vô cùng đáng thương mà nói: "Lục Chiết, em không thoải mái, chỉ có anh mới có thể giúp em."

Nghĩ đến mình ở thành phố C, mà Lục Chiết lúc này lại ở thành phố B, Tô Từ cảm thấy thật tuyệt vọng.

Cô quá xui xẻo, làm sao lại có kỳ phát tình vào ngay lúc này.

Tô Từ mím môi, chỉ có thể dựa vào bản thân mà chịu đựng.

"Em cúp đây." Chỉ có thể nhìn Lục Chiết trong di động nhưng lại không thể đυ.ng vào hắn, Tô Từ cảm thấy cô sẽ càng thêm khó chịu.

Hơn nữa Tô Từ không muốn để Lục Chiết nhìn thấy bộ dáng của mình lúc này.

Trước kia, mỗi một lần video, cô đều sẽ điều chỉnh ánh đèn, chọn lựa góc độ tốt nhất, thay váy xinh đẹp nhất, nhất định phải làm bản thân trong mắt Lục Chiết là xinh đẹp nhất.

Mà hiện tại, tóc cô bị ướt nhẹp, lộn xộn nằm nghiêng, cô như vậy không đẹp chút nào. Thiếu nữ nhanh chóng treo video.

Mày Lục Chiết nhíu lại.

"Nhãi con, đã trễ thế này, con chưa ăn cơm chiều mà muốn đi ra ngoài sao?" Ôn Nhã thấy tay con trai mình dẫn theo một túi hành lý đi từ trên xuống: "Con muốn đi xa nhà sao?"

"Mẹ, con có chút việc muốn đi thành phố C một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại." Trên mặt cương lãnh của Lục Chiết có vài phần sốt ruột.

Ôn Nhã lo lắng cho thân thể của con trai: "Nhãi con, từ đây bay đến thành phố C phải mất hai ba tiếng đồng hồ, con ăn chút cơm chiều trước rồi lại ra cửa sau."

"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ ăn cơm trên máy bay." Lục Chiết nhìn đồng hồ: "Con đi trước."

Nhìn thân ảnh vội vàng của con trai, cho dù Ôn Nhã không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bà ấy cũng có thể đoán được nhất định là có liên quan đến Tô Từ.

Trong khoảng thời gian này, bà ấy cơ hồ thăm dò tính cách của con trai mình, hoàn toàn tương phản với chồng mình. Tính tình thiên lãnh, tuổi còn nhỏ nhưng trầm ổn nội liễm, ngoại trừ Tô Từ, đối với chuyện khác, cảm xúc của hắn sẽ không lộ ra ngoài.

Nhãi con của bà ấy khẳng định đã ăn qua rất nhiều đau khổ, mới có thể dưỡng thành tính tình nặng nề thanh lãnh như vậy.

Trong lòng Ôn Nhã cảm thấy lên men.

* * *

Bóng đêm tối thâm, thành phố C mưa từ buổi chiều đến giờ vẫn chưa đình chỉ, tí tách tí tách, rất là nhiễu người.

Tô Từ khó chịu lại lật qua thân thể, cô nhận được một tin nhắn, nhìn thoáng qua, tùy tay nhắn lại đối phương.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Chuông cửa phòng bị ấn vang.

Sắc mặt Tô Từ ửng hồng, cô kéo váy ngủ rủ xuống trên người, từ trên giường cả người vô lực bò dậy.

Từ mắt mèo trên cửa nhìn thoáng ra ngoài, gương mặt thanh lãnh làm cô tỉnh táo lại.

Một tay mở cửa phòng, Tô Từ kinh ngạc nhìn thiếu niên đứng ngoài cửa: "Sao anh lại tới đây?"

Hai sườn mặt của thiếu nữ tràn đầy đỏ ửng, trên trán thấm ướt mồ hôi mỏng, Lục Chiết duỗi tay đến sờ nhiệt độ trên trán cô, nhiệt độ cơ thể bình thường: "Nơi nào không thoải mái?"

Bàn tay to của thiếu niên lạnh lẽo, như thể mang theo nước mưa lạnh lẽo bên ngoài. Tô Từ dán tay hắn lên gương mặt đỏ bừng của mình, mềm mại cọ xát: "Là vì nghe em nói thân thể không thoải mái nên anh liền chạy tới đây sao?"

Lục Chiết rũ mắt nhìn cô: "Ừ."

Ánh mắt Tô Từ sáng lên, thiếu niên của cô làm sao lại tốt như vậy.

Lục Chiết tiếp tục hỏi cô: "Tại sao thân thể lại đột nhiên không thoải mái? Anh cùng em đi bệnh viện nhé?"

Đầu ngón tay trắng nõn của Tô Từ quấn lên vạt áo màu đen của hắn, cô nhón mũi chân, tiến đến nách tai của hắn: "Anh muốn biết nguyên nhân sao?"

Hàng lông mi lớn lên đen và cong dài của thiếu niên run rẩy, chờ đợi thiếu nữ nói tiếp. Tô Từ khó có chút thẹn thùng, nhưng cô vẫn thành thật nói cho hắn: "Kỳ phát tình của con thỏ."

Ánh mắt Lục Chiết khϊếp sợ, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.

Mạc danh, Lục Chiết nhớ lại lời nói của Lý Đống Lương bạn ngồi cùng bàn của hắn, thỏ con hơn ba tháng sẽ tiến vào kỳ trưởng thành, cũng chính là sẽ động dục. Lúc ấy, Lý Đống Lương còn có ý đồ muốn để con thỏ xám xấu xí của mình lai giống với Đoàn Đoàn của hắn.

Mà hiện tại, thiếu nữ đây là..

Cửa bị đóng lại.

Lục Chiết nhìn thiếu nữ mềm mại dựa vào người mình, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt lấp lánh, như thể mật đào mọng nước mới hái xuống, còn mang theo bọt nước, mê người đến khiến người hận không thể cắn xuống một ngụm.

Hắn muốn chỉnh lại eo cực mềm của cô, sắc mặt Lục Chiết nhiều thêm vài phần mất tự nhiên: "Phải làm sao mới khôi phục bình thường?"

Tô Từ dựa gần hắn, khó chịu trên người giảm bớt một chút: "Anh ôm chặt em, em liền dễ chịu một chút."

Lục Chiết ôm chặt cô.

Trên người thiếu nữ mặc váy ngủ đai đeo bằng tơ tằm, chất liệu bóng loáng vừa lỏng lẻo vừa trơn trượt, kề sát da thịt cô, Lục Chiết chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình nóng lên.

Tô Từ kéo Lục Chiết đến giường bên kia, chỉ huy hắn nằm xuống.

Cô ghé vào trước ngực hắn, mới hoãn lại một chút.

Tô Từ có chút không hài lòng: "Anh ôm chặt một chút nữa."

Lục Chiết không có lên tiếng, trên tay buộc chặt.

Khó chịu trên người lại hoãn lại, Tô Từ an tĩnh nằm bò ra: "Vốn là nửa tháng nữa mới có thể phát tác, em không biết vì sao lúc này lại xuất hiện."

"Trạng thái như vậy sẽ duy trì bao lâu?"

"Ba tháng một lần, liên tục ba ngày, một ngày một lần hoặc hai lần." Tô Từ đáng thương vô cùng mà nhìn Lục Chiết: "Em làm sao lại thảm như vậy."

Cô nhớ tới trước kia, khi nhìn thấy bộ dáng con thỏ phát tình thật là đáng sợ, hiện tại cô tựa như con thỏ đó.

Khuôn mặt Tô Từ cọ vào ngực của Lục Chiết: "Lục Chiết, anh phải giúp em."

Kỳ phát tình của con thỏ, chuyện này đã hoàn toàn vượt qua nhận tri của Lục Chiết, đối với phương diện này hắn không có giải pháp, hắn sờ tóc mềm sau lưng của thiếu nữ: "Muốn giúp em thế nào."

Chỗ ngực Tô Từ như thể cất chứa một con thỏ xấu xa, luôn luôn nhảy lên không ngừng. Cảm giác khác thường trong cơ thể lại xuất hiện, cô khó chịu cọ vào thân thể Lục Chiết, ngẩng đầu, cắn một ngụm ở chỗ cằm tinh xảo của Lục Chiết: "Chúng ta làm đi."

Cô có chút khẩn trương, lại rất chờ mong.

Cùng Lục Chiết ở bên nhau, cô nguyện ý.

Cảm giác hơi đau đớn truyền đến. Lục Chiết không biết là bị đau, hay là bị lời nói của thiếu nữ dọa, ánh mắt đen nhánh của hắn thâm trầm, trực tiếp cự tuyệt: "Không được."

Cho dù thiếu nữ không nói rõ muốn làm cái gì, hắn mẫn cảm đoán được ý tứ trong lời nói của cô.

Tô Từ ngước mắt, đôi mắt đầy nước nhìn hắn: "Lục Chiết, em không thoải mái."

Ngữ khí Lục Chiết nghiêm túc mà cự tuyệt cô: "Đoàn Đoàn, không được."

"Là anh không được?" Tô Từ tức giận trừng hắn.

Lục Chiết: "..."

Tô Từ hư thật sự, cố ý kích hắn, thân thể cơ hồ mềm thành nước còn cố ý hoạt động: "Nếu anh thật sự không được, em không trách anh đâu."

Mắt ngọc mày ngài, mắt gian rực rỡ, lúc này Tô Từ xinh đẹp tựa như tiểu yêu tinh câu nhân. Tê!

Cơ bắp cả người Lục Chiết căng chặt.

Hắn biết thiếu nữ xấu xa, lá gan lớn, nhưng không nghĩ đến cô lần này so với lần trước còn làm càn hơn.

Lục Chiết nhắm mắt, hắn lấy chăn bên cạnh đến, che hai người lại.

Tô Từ đang kinh ngạc thì nghe thấy trong thanh âm thanh lãnh của thiếu niên mang theo nghiến răng nghiến lợi: "Đoàn Đoàn."

* * *

Tô Từ cảm thấy cả người mình đều là mồ hôi. Nghe được cửa phòng vang tiếng, cô căn bản không muốn đứng lên. Cô mệt mỏi quá, môi cũng đau quá.

Lục Chiết cúi đầu hôn tóc mái của thiếu nữ: "Đã trễ thế này, sẽ là ai?"

Tô Từ có chút không nghĩ để ý tới, nhưng tiếng chuông vẫn luôn vang lên không ngừng, cô mở mắt ra, con ngươi là ánh nước doanh doanh: "Có thể là anh trai hay không?"

Nghĩ đến có khả năng là anh trai, lúc này cô mới lười nhác đứng lên từ trong ngực Lục Chiết.

Chân cô có chút mềm, dẫm lên dép lê dùng một lần của khách sạn, cô đi đến trước cánh cửa nhìn qua mắt mèo.

Lập tức, cô cảm thấy chân càng mềm.

Xác thật là anh trai.

Cô quay đầu lại nhìn Lục Chiết đang nằm nghiêng trên giường, áo sơ mi màu đen trên người hắn bị cô gỡ ra mấy cúc, gương mặt thanh tuấn, sắc môi bị cô cắn đến đỏ hồng, lộ ra vài phần gợi cảm không tiếng động.

Tô Từ đột nhiên có loại cảm giác chột dạ, bản thân kim ốc tàng kiều, bị người nhà phát hiện.

Cô chạy chậm qua: "Người bên ngoài thật sự là anh trai của em."

Cho dù da mặt Tô Từ dày, nhưng cô cũng không dám để anh trai biết, mới một buổi tối, cô liền giấu Lục Chiết trong phòng.

Lục Chiết ngồi dậy: "Cần anh trốn đi không?"

"Ừ ừ ừ." Tô Từ nhìn xung quanh, chỉ có tủ quần áo là thích hợp nhất.

"Anh trốn bên trong tủ quần áo đi." Tô Từ kéo hắn.

Lục Chiết cực kỳ phối hợp, hắn xuống giường, trực tiếp đi đến tủ quần áo bên kia.

Tủ quần áo là cửa kéo màu nâu đậm, phân thành hai tầng trên dưới, mỗi tầng cao một mét.

Lục Chiết thân cao thể đại, hắn ngồi vào bên trong, lưng dựa một bên tủ quần áo, cong lại một cặp chân dài.

Ô, tiểu đáng thương lại càng đáng thương hơn.

Tô Từ ngồi xổm xuống, đầu nhoi vào tủ quần áo, hôn Lục Chiết bên trong một cái: "Ngoan, em rất nhanh sẽ thả anh ra."

"Ừ."

Tô Từ đau lòng kéo cửa tủ quần áo lại.

Cô lại chạy tới ghế dựa bên kia lấy một kiện áo khoác khoác lên, tóc bát loạn, mới mở cửa phòng ra.

"Anh trai, anh tìm em có việc gì sao?" Vẻ mặt Tô Từ ngây ngốc buồn ngủ.

Tô Trí Viễn mới vừa cùng khách hàng nói chuyện xong, anh ấy uống chút rượu, trong mắt có men say, anh ấy duỗi tay sờ đầu em gái mình: "Nhìn xem em đã ngủ chưa, đánh thức em sao?"

"Em vừa mới chuẩn bị ngủ." Tô Từ nói xong, cố ý ngáp một cái.

Tô Trí Viễn nói: "Anh trai ở phòng cách vách, có chuyện gì thì cứ tùy thời tìm anh."

Tô Từ ngoan ngoãn gật đầu: "Em đã biết."

Lúc này, Tô Trí Viễn một tay đẩy cửa phòng em gái ra, đi vào bên trong.

"Anh ơi?" Tô Từ cả kinh lập tức thẳng tắp vòng eo.

"Anh giúp em kiểm tra phòng một chút." Tô Trí Viễn nhìn thoáng qua bốn phía trong phòng, cửa kính to rộng sát đất có thể thu hết toàn bộ thành thị, tất cả đều được bịt kín.

Anh ấy nhìn lên trần nhà, đi vào phòng tắm kiểm tra gương.

Tuy rằng khách sạn này có tính an toàn cao, nhưng anh ấy vẫn muốn xác định em gái mình an toàn. Trong khoảng thời gian này đã xảy ra vài chuyện các cô gái ở khách sạn bị quấy rầy, thậm chí còn có tin trong phòng trang bị camera. Chuyện liên quan đến em gái mình, anh ấy không thể không cẩn thận.

Ánh mắt Tô Từ lơ đãng thấy được giày màu đen bên mép giường, cô hít vào một ngụm khí lạnh. Thừa dịp anh trai ở trong phòng tắm, cô nhanh chóng đá giày Lục Chiết xuống dưới tủ đầu giường, giấu đi.

Vừa mới nhẹ nhàng thở ra, Tô Từ đảo mắt liền thấy anh trai từ phòng tắm tới tủ quần áo bên kia.

"Anh trai!" Tô Từ sợ tới mức trợn tròn mắt.

"Làm sao vậy?" Con ngươi Tô Trí Viễn phiếm men say nhìn về phía em gái mình.

"Khách sạn này là năm sao, tính an toàn rất tốt, anh không cần lo lắng, buổi chiều em đã kiểm tra một lần." Tô Từ lại cố ý ngáp một cái: "Anh trai, em buồn ngủ quá, muốn ngủ, anh cũng sớm trở về nghỉ ngơi một chút đi."

Hai tròng mắt Tô Trí Viễn mang theo cảm giác say, tất cả đều là ánh sáng nhu hòa: "Ngày mai anh cần đến công trình bên kia một chuyến, em ở khách sạn ăn bữa sáng, đừng chạy loạn, anh bận xong sẽ tận lực trở về ăn cơm trưa với em."

Đối với người ngoài anh ấy là một người cầm quyền lãnh khốc, nhưng đối với em trai và em gái mình, anh ấy xác thật là một người anh trai ôn nhu.

Tô Từ tiếp tục ngoan ngoãn đáp lời: "Vâng ạ."

Tô Trí Viễn thấy bộ dáng mệt rã rời của em gái, anh ấy duỗi tay xoa đầu cô: "Đi ngủ đi."

Anh ấy đi ra ngoài.

"Anh trai, ngủ ngon." Tô Từ phất tay, rất nhanh đóng cửa lại.

Tô Trí Viễn nhìn thấy cửa bị nhanh chóng đóng lại, anh ấy cười lắc đầu, mệt mỏi giữa mày mất đi vài phần, một tay anh ấy cởi cà vạt ra, đi vào phòng bên cạnh.

Sau khi anh trai rời đi, lúc này Tô Từ mới an tâm thở phào một cái.

Cô nhanh chóng đi đến tủ quần áo bên kia, một phen mở cửa tủ quần áo ra.

Thiếu niên dựa vào một bên của tủ quần áo, chân dài cong lại, ánh đèn huyền quan ấm áp chiếu vào trên mặt thanh lãnh của hắn.

Tô Từ đối diện với ánh mắt đen nhánh lại an tĩnh của Lục Chiết, cô lập tức liền chịu không nổi.

Cô mang dép lê màu trắng dùng một lần của khách sạn. Cô đưa chân vào, mũi chân chân chạm Lục Chiết: "Lục Chiết, chân anh xếp lại một chút."

Lục Chiết đang muốn đi ra khỏi tủ quần áo, hắn nghi hoặc nhìn cô.

Giây tiếp theo, thiếu nữ như thể tìm được đồ vật yêu thích, một đôi mắt tỏa sáng, nơi nào còn có chút buồn ngủ khi nãy giả vờ trước mặt anh trai?

Cô ngồi xổm xuống, cũng chui vào tủ quần áo, trực tiếp ngồi lên người Lục Chiết, cô cười khanh khách nhìn hắn: "Chúng ta còn chưa thử quá hôn môi trong tủ quần áo."

Lục Chiết đỡ trán.

Vừa rồi trong ổ chăn, người nào đuôi mắt phiếm hồng, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, kêu miệng đau làm sao lúc này lại không nhớ rõ?

Lòng bàn tay hắn mang theo vết chai mỏng nhợt nhạt cọ lên cái miệng nhỏ hồng nhuận của thiếu nữ: "Không đau sao?"

"Có chút." Tô Từ nằm hẳn người xuống, ghé vào trong ngực hắn, bộ dáng được tiện nghi mà còn khoe mẽ: "Anh hôn nhẹ một chút."

Nói xong, cô duỗi tay qua, đóng cửa tủ quần áo lại. Ừ, thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ.. Ngày hôm sau, Tô Từ tỉnh lại trong ngực Lục Chiết, cảm giác khác thường trên thân thể cô đã biến mất.

Cô chớp mắt, thu lại ánh mắt buồn ngủ, gọi Phú Quý ra: "Anh trai tôi chết như thế nào?"

Phú Quý biết chủ nhân lo lắng người nhà, vì nguyên nhân cái chết của anh trai đã lo lắng ba tháng, nó không dám chậm trễ chút nào, tiểu nãi âm trực tiếp trả lời: 【 Chủ nhân, anh trai của cô bị người dùng đao đâm chết. 】

Nghe vậy, từ trên giường Tô Từ đột nhiên ngồi dậy, trong mắt tất cả đều là sắc lạnh.

"Làm sao vậy?" Tô Từ đột nhiên rời khỏi l*иg ngực, Lục Chiết mở mắt ra. Hắn đã sớm tỉnh ngủ, nhưng luyến tiếc buông thiếu nữ ra.

Tô Từ quay đầu lại, sắc lạnh trong mắt cô mới rút đi: "Lục Chiết, em cảm thấy mấy ngày nay anh trai em sẽ gặp nguy hiểm."

Lục Chiết đứng dậy, thần sắc trong mắt hắn thanh minh: "Em gặp ác mộng sao?"

Tô Từ lắc đầu, đầu cô đặt ở ngực của Lục Chiết: "Không phải."

Lục Chiết nhẹ vỗ về tóc dài của cô: "Làm sao em biết anh trai em sẽ gặp nguy hiểm?"

Thanh âm Tô Từ rầu rĩ: "Em không thể nói, nhưng em chính là biết. Lục Chiết, em muốn cứu anh trai em."

"Được." Lục Chiết không có tiếp tục truy vấn thiếu nữ.

Hắn nhớ rõ, lúc ở đỉnh núi, Tô Từ cứu Lý Trầm Ngư.

Ngày đó, cô lên núi cũng không phải vì xem mặt trời mọc, ngược lại lại giống như đang đợi người. Cô tựa hồ đã sớm biết Lý Trầm Ngư sẽ lên núi, hơn nữa, có người sẽ đẩy Lý Trầm Ngư xuống núi.

Lục Chiết cúi đầu, hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu của thiếu nữ.

Đoàn Đoàn của hắn ẩn giấu bí mật không thể nói.