“Chúng ta mau vào xem chút đi! Thằng ranh này còn muốn đổi họ? Lúc này báo ứng giáng xuống rồi đi?”
“Cháu hiểu rồi, lần này Diệp gia tới Giang Bắc chính là tới lập uy đó! Có lẽ là cảnh cáo Diệp Quân Lâm đổi họ!”
Mấy người Triệu Quân Phi nói.
Họ lập tức bước vào hội quán.
Sau khi vào hội quán, họ nhìn thấy một cảnh khó tin - hàng chục người quỳ trên đất và đang điên cuồng dập đầu.
Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ mặt đất.
Bọn họ lập tức nhận ra, nhóm người này là Diệp gia Giang Bắc.
Họ đang dập đầu nhận tội à?
Có người dập đầu đến ngất xỉu.
Những người còn lại thì dập đầu đến mức máu thịt lẫn lộn...
Cái này!
Mấy người Ngô Mộc Lan sợ hãi.
Bắp chân run rẩy, thân thể cứng ngắc, trán thì có mồ hôi lạnh toát ra...
Thật đáng sợ!
Tại sao họ lại dập đầu?
Chẳng lẽ là...
Mọi người nhìn nhau, lập tức nghĩ đến một loại khả năng - bởi vì chuyện Quân Quân đổi họ Diệp, Diệp tộc Kinh Thành trực tiếp trách tội lên người Diệp tộc Giang Bắc.
Hình phạt đặc biệt!
Cho nên Diệp gia Giang Bắc mới phải dập đầu...
“Tha mạng… Xin tha mạng...”
Diệp Kiện Sâm, khuôn mặt bê bết máu, cất giọng yếu ớt.
Mấy người Ngô Mộc Lan e ngại trong lòng, đồng thời hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm.
Tất cả đều đổ lỗi cho con sao chổi này!
Cậu coi đi, lần nào cũng liên lụy đến người khác!
Sớm hay muộn cũng sẽ ảnh hưởng đến họ!
Trong sân, Diệp gia Giang Bắc quỳ gối.
Các hào môn, đại tộc ở Kinh Thành và khắp nơi khác của Đại Hạ đều đứng cả, duy chỉ có Diệp Quân Lâm ngồi trên xe lăn, bình tĩnh nhàn nhã, dáng vẻ không sao cả.
Cái hệ thống gì đây?
Lá gan cũng quá lớn rồi đi?
Ngô Mộc Lan nhìn thấy Diệp Quân Lâm ôm Quân Quân ngồi trên xe lăn, bà ta giận dữ quát: “Diệp Quân Lâm, cậu còn dám ngồi? Còn không bằng lăn xuống đất mà quỳ xin lỗi?”
Lý Thiên Hạo cũng phụ họa nói: “Đúng, cậu làm sai để cho người ta bị phạt theo, lương tâm cậu có còn không?”
“Cậu là sao chổi, con của cậu là sao chổi nhỏ!”
“Còn dám ngồi, còn không lăn xuống khỏi xe lăn?”
Người của ba nhà Lý Triệu Trương tức giận hét lên với Diệp Quân Lâm.
Thằng nhóc này quá không coi ai ra gì rồi.
“Rầm!”
“Răng rắc!”
Đột nhiên Diệp Thiên Lân đập một phát, đập bàn gỗ thành hai nửa, phát ra tiếng vang thật lớn.
“Nơi này có phần cho các người nói chuyện sao?”
Diệp Thiên Lân gầm gừ.
Làm cho đám người Ngô Mộc Lan Triệu Kiến Quốc sợ giật mình.
Không chỉ vậy.
“Roẹt roẹt roẹt...”
Lúc này, ánh mắt mấy nghìn người trong sân đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
Ánh mắt hung ác.
Hơi thở khủng bố.
“Dám hô to gọi nhỏ với cậu ấy? Các người chán sống rồi phải không?”
“Tìm chết đấy hả! Dám như vậy trước mặt chúng tôi?”
“Làm càn! Nói thêm một tiếng nữa thử xem?”
Mọi người quát lớn.
Bị hàng nghìn ông lớn nhìn chằm chằm.
Ba nhà Lý Triệu Trương bị dọa đến mức hồn bay khỏi xác.
Mọi người đều muốn điên lên được...
“Bụp!”
Mọi người không khống chế được mà quỳ xuống đất.
“Xin lỗi! Thật xin lỗi!”
“Chúng tôi sai rồi! Những dịp thế này không nên có phần cho chúng ta nói chuyện!”
“Chúng ta chính là một đám kiến hôi, xin các ngài rộng lượng không chấp nhặt với kẻ thấp hèn, tha cho chúng tôi một lần!”
Đám người Ngô Mộc Lan đều cho rằng - không có sự cho phép của các ông lớn, bọn họ tự tiện nói là đã chọc giận các ông lớn.
Dù sao mỗi người ở đây đều mang thân phận tôn quý hiển hách, là tồn tại bọn họ ngưỡng mộ.
Họ không có tư cách nói chuyện trong những nơi như này.
Cũng giống như kết quả hiện tại, chọc tức các ông lớn rồi.
Ngay cả lão tổ Diệp gia cũng tức giận.
Tội lỗi này là quá lớn.
Lúc này, ngay cả Lý Tử Nhiễm cũng vội vàng chạy tới, cô chủ yếu là lo lắng Diệp Quân Lâm và Quân Quân gặp chuyện không may.
Đến đây, thấy những người quỳ trên đất.
Cô trợn tròn mắt.