“Mẹ kiếp!”
Tròng mắt Diệp Nhất Long đều muốn bay ra ngoài.
Ngô Nhã Lệ bụp một tiếng ngã xuống đất... Cơ thể run bần bật.
Cha mẹ nuôi ngơ ngác như gà gỗ, sững sờ tại chỗ.
Diệp Kiến Sâm tăng huyết áp, xém chút nữa ngất đi.
Một người khuyết tật đứng dậy trước mặt họ...
Đó là một điều không thể tưởng tượng được!
Anh không làm sao?
Không sao hết!
Nhìn Diệp Quân Lâm từng bước đi tới trước mặt bọn họ, trái tim đám người Diệp Kiện Sâm quả thực muốn nổ tung.
Diệp Quân Lâm vẫn luôn giả vờ.
Không những như thế, anh còn là chủ của mấy nghìn đại tộc, hào môn Đại Hạ.
Giang Bắc gây náo động lớn như vậy, thì ra là chúc mừng con gái anh đổi họ?
Tất cả những thay đổi này quá nhanh, làm cho Diệp gia ở Giang Bắc không thể thích ứng kịp.
Bọn họ cũng nhớ tới lời vừa rồi Diệp Quân Lâm nói cho bọn họ một cơ hội cuối cùng.
Họ không đồng ý.
“Không! Tại sao các người đều nghe theo cậu ta? Cho dù thân thể cậu ta đã hồi phục, nhưng vị trí Chiến thần của cậu ta đã bị Trần Vô Đạo lấy đi rồi!”
Cha nuôi Diệp Đông Huy mang vẻ mặt không thể tin được.
Những người khác cũng vậy.
Diệp Quân Lâm không phải là kẻ tàn tật, mọi người chấp nhận.
Nhưng vị trí Chiến thần của anh đã bị tước đoạt, giờ anh là một người bình thường.
Vì sao vạn tộc Đại Hạ đều nghe theo anh?
Điều này không hợp lý!
“Trần Vô Đạo tính là cái thá gì? Ngay cả sư phụ cùng bốn sư huynh của Trần Vô Đạo, thậm chí là tông sư Yêu Đao đứng đầu Đông Đảo cũng bị cậu ấy gϊếŧ rồi! Cậu ấy còn là điện chủ cậu Trấn Thiên điện! Hơn nữa phía Kinh Thành đều nhất trí nhận định cậu ấy vẫn là Chiến thần Côn Luân!”
Diệp Thiên Lân cười lạnh nói.
“Oành!”
Sự thật này đối với người Diệp gia mà nói chính là đả kích kinh trời.
Anh vẫn ở đỉnh cao như trước!
Không!
Mà là mạnh hơn trước!
Chỉ là anh che đậy cái ánh hào quang và kiêu hãnh đi mà thôi.
Ngu!
Quá ngu!
Chỉ cần bọn họ thông minh hơn một chút, giống như Diệp tộc Kinh Thành ấy, rất có thể sẽ vươn lên rồi!
“Quân Lâm, chúng tôi sai rồi!”
Mấy người Diệp Kiện Sâm lần lượt quỳ xuống đất.
Hướng về phía Diệp Quân Lâm, dập đầu cầu xin tha thứ: “Là chúng tôi có mắt mà không tròng! Là chúng tôi sai rồi!”
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
...
Mọi người dập đầu, trán chảy cả máu.
Còn không dám dừng lại.
Diệp Quân Lâm vẫn chưa để ý tới bọn họ.
Bởi vì vừa rồi anh đã cho bọn họ cơ hội rồi.
Là bản thân Diệp gia Giang Bắc không cần.
Anh cũng hết cách.
Cho nên, ngay cả cơ hội hối hận Diệp gia cũng không có!
Diệp Quân Lâm không nói lời nào.
Diệp gia vẫn dập đầu.
Máu tươi đổ ra...
Một số người thậm chí còn ngất xỉu.
“Từ nay trở đi, tôi không muốn nhìn thấy Diệp gia Giang Bắc vẫn hoạt động ở Đại Hạ!”
Diệp Quân Lâm nói.
Một câu nói tương đương với một bản án.
Từ nay về sau Diệp gia Giang Bắc biến mất, Đại Hạ vĩnh viễn không có chỗ sinh tồn cho bọn họ.
Trên dưới Diệp gia tim như tro tàn...
Hoàn toàn xong đời rồi!
Lúc này, mấy người Ngô Mộc Lan, Lý Thiên Hạo nghe ngóng được địa chỉ, đang vội vàng chạy tới hội quán quốc tế Thiên Thần.
Nhìn thấy xe cộ bên ngoài hội quán cùng với từng chiếc trực thăng tư nhân trên sân đỗ, mọi người càng kích động.
Nếu như bọn họ có thể leo lên một số nhân vật lớn trong đó mà nói, về sau tuyệt đối cất cánh bay lên.
Nếu như chộp được tập đoàn Vân Đình của Lý Tử Nhiễm, ba nhà bọn họ chính sẽ hoàn toàn cất cánh.
Nghĩ tới đây, lòng ai cũng trào dâng, đều không kiềm chế được nữa.
Ngô Mộc Lan, Lý Thiên Hạo sốt ruột, vội vàng đi vào hội quán.
“Ông bà nội, cháu nghe nói Diệp Quân Lâm và con gái của cậu ta bị bắt ở đây, sợ là đang chịu khổ đấy nhỉ?”
Triệu Quân Phi vừa mới nghe được tin tức từ Lý Tử Nhiễm.
Lúc này, trong hội quán truyền đến tiếng rầm rầm rầm.
Tiếng động rất lớn.
Giống như một cuộc chiến.
“Xem ra, cha con Diệp Quân Lâm đang bị bạo hành đấy!”
Triệu Quân Phi mỉm cười.