Dù sao Diệp Quân Lâm cũng đã hủy diệt cuộc sống và đời người an nhàn của bọn họ.
Hiện tại cơ hội khó chờ đến rồi, bọn họ có thể không vui sao?
Diệp Nhất Long và Ngô Nhã Lệ kiêu ngạo đi tới chỗ ở của Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm sững sờ.
Không nghĩ tới hai người này lại tới.
“Diệp Quân Lâm, tám giờ tối nay đến Hội quán quốc tế Thiên Thần! Có dám hay không?”
Diệp Nhất Long trêu chọc nhìn anh.
“Đi làm gì?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Đương nhiên là chỉnh đốn cậu rồi, chỉ xem cậu có dám tới hay không nữa thôi?”
Ngô Nhã Lệ còn nhìn Quân Quân nói: “Con gái đáng yêu như vậy, đáng tiếc sinh nhầm nhà, cũng bởi vì một cái họ mà phải bị xử lý.”
“Diệp Quân Lâm mặc kệ cậu trước kia huy hoàng như thế nào, hôm nay cậu chỉ có thể ngồi trên xe lăn mặc cho người ta khi dễ!”
“Cho dù cậu từng là Chiến thần Côn Luân thì thế nào? Bây giờ cậu có thể cứu vợ và con gái mình không? Còn không phải chỉ có trơ mắt nhìn!”
Diệp Nhất Long cười lạnh nói: “Lúc trước cậu huy hoàng cỡ nào chứ, nhưng bây giờ thì sao? Cậu còn có thể cuồng vọng như vậy nữa không?”
“Nhất định phải đến đó, đừng khiến chúng tôi coi thường cậu!”
Diệp Nhất Long và Ngô Nhã Lệ kiêu ngạo rời đi.
Không lâu sau, Tây Thiên vương đi tới, nói sự việc cho Diệp Quân Lâm biết.
“Tốt, tối nay đi!”
Gần 8 giờ tối.
Lý Tử Nhiễm nhận được tin tức, Diệp gia chỉ đích danh tên họ muốn Diệp Quân Lâm đưa Quân Quân qua đó.
Cô vội vàng đến ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.
Lý Tử Nhiễm vội vàng gọi điện cho Lâm lão gia tử.
“Lâm lão, cầu xin ngài nhất định phải cứu con gái của con một lần, Diệp gia sẽ xuống tay với con bé, cầu xin ngài, nhất định phải cứu con gái với chồng con!”
“Hả? Cái gì với cái gì chứ?”
Lâm lão gia tử ở đầu dây bên kia sững sờ.
Ai dám đối phó với họ?
Tìm chết à?
Đó đâu có phải!
Ông ta vừa định nói gì đó, bên tai truyền đến giọng của Diệp Thiên Lân: “Diệp Chiến Thần tới rồi! Mọi người mau đi thôi!”
Nghe đến đây, ông ta chỉ có thể ậm ờ đồng ý với Lý Tử Nhiễm: “Được, được...”
Lý Tử Nhiễm cúp máy, lúc này mới yên tâm.
Trong hội trường quốc tế Thiên Thần.
Diệp Kiện Sâm và người Diệp gia đều đang chờ đợi.
Cha nuôi Diệp Quân Lâm nói: “Tôi có chút không rõ, nếu Diệp gia Kinh Thành muốn đối phó Diệp Quân Lâm, vì sao không trực tiếp ra tay chứ? Ngược lại còn kêu chúng ta tới?”
Rất nhiều người có thắc mắc này.
“Rất đơn giản! Diệp tộc Kinh Thành là tồn tại cao cao tại thượng, loại chuyện này bọn họ sẽ khom lưng xuống làm? Để chúng ta làm thích hợp hơn!”
Diệp Kiện Sâm giải thích.
Mọi người lập tức hiểu ra.
Diệp tộc Kinh Thành sẽ không vì Diệp Quân Lâm mà khom lưng làm những việc này.
Chỉ có thể bảo bọn họ sắp xếp.
Rất nhanh, Bắc Thiên vương đẩy Diệp Quân Lâm đi vào giữa sân.
Quân Quân được Diệp Quân Lâm ôm ở trong lòng.
“Diệp Quân Lâm, cậu thật đúng là dám đến à?”
Người trong Diệp gia vừa nhìn thấy Diệp Quân Lâm, người nào người nấy đều như bốc hỏa.
Hai năm trước, Diệp Quân Lâm mang đến cho bọn họ sự sỉ nhục quá lớn.
Gần như là phá hủy tất cả mọi thứ.
Mọi người dám giận nhưng không dám nói.
Muốn báo thù, làm sao có thể?
Đó là Chiến thần Côn Luân!
Làm thế nào có thể trả thù?
Nhưng mọi người không ngờ Diệp Quân Lâm lại thành như vậy.
Đã cho bọn họ một cơ hội để trả thù.
“Sao tôi lại không dám đến?”
Diệp Quân Lâm cười cười.
Quân Quân liều liệt: “Cha là Chiến thần, sẽ không sợ các người.”
“Ha ha ha… Chiến thần? Trò cười đấy à!”
“Có Chiến thần nào tàn tật không?”
Người Diệp gia ở Giang Bắc nhao nhao cười to.
“Diệp Quân Lâm, nói thật cho cậu biết! Tối nay người gọi cậu tới tới là Diệp tộc Kinh Thành! Bọn họ muốn đối phó với cậu!”
“Ai bảo cậu thay đổi họ của con nhóc này!”
“Mối thù của chúng ta cuối cùng cũng đến lúc được báo rồi! Diệp gia ra tay, cậu chết là cái chắc!”