“Dạ?”
Lý Tử Nhiễm ngây ngẩn cả người.
Lâm lão gia tử muốn nhận cô làm con nuôi, vậy mà còn phải hỏi có tư cách này hay không?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Ông ấy đây là làm sao vậy?
Lý Tử Nhiễm không tài nào giải thích được.
Lúc trước, vào thời khắc nguy nan nhất cô xin giúp đỡ, Lâm lão gia tử từ chối.
Bây giờ lại mang thái độ này.
Lúc cô vừa định đồng ý, Lâm lão gia tử thở dài: “Thôi bỏ đi, là bác không xứng!”
“Bác chỉ là đến thăm con thôi, không dám có ý nghĩ khác.”
Lâm lão gia tử không dám thật mà.
Vốn ông ta muốn nhận Lý Tử Nhiễm làm con nuôi, cũng đã nhận rồi.
Nhưng hôm nay nếu ông ta nhận Lý Tử Nhiễm làm con nuôi, chẳng phải người nào đó cũng phải gọi ông ta là cha nuôi sao?
Vậy ông ta đâu dám chứ!
Sau đó, Lâm lão gia tử rời đi.
Thấy vậy, Lý Tử Nhiễm ngây ngốc.
Chính xác là tại sao?
Không chỉ vậy.
Lý Tử Nhiễm còn nghe thấy toàn bộ đại gia, hào môn, đại tộc ở Kinh Thành đều tụ tập ở Giang Bắc.
Ngay cả Diệp gia cũng tới.
“Không phải là vì chuyện Quân Quân đổi họ chứ? Tối qua nhóm người bà ngoại vừa mới nói xong, hôm nay Diệp gia đã tới rồi?”
Sau khi nghe tin, Lý Tử Nhiễm liền đi thẳng về nhà.
“Diệp gia tới rồi, có thể là nhắm vào Quân Quân.”
Vẻ mặt Lý Tử Nhiễm nghiêm nghị nói.
“Sợ cái gì? Con anh họ gì, còn cần bọn họ quản?”
Diệp Quân Lâm mang vẻ mặt không sao cả, anh đang cùng Quân Quân đếm máy bay trên trời.
“Thì là sợ cái này đó!”
“Nhưng mà cũng may, nếu như thật sự xảy ra chuyện, em có thể tìm cha nuôi xin giúp đỡ! Với mặt mũi của ông ấy, Diệp gia có thể sẽ không làm khó Quân Quân!”
Vừa hay hôm nay Lâm lão gia tử đến tìm cô, thái độ của ông ta thay đổi lớn như vậy.
Xin ông ta giúp đỡ vẫn có thể.
Cho nên, Lý Tử Nhiễm cũng không quá lo lắng.
Diệp Quân Lâm căn bản chả thèm để tâm.
Chỉ là một đàn bọ chét.
Giờ phút này, càng lúc càng có nhiều hào môn, đại tộc tụ tập ở Giang Bắc.
Trong trang viên Diệp gia Giang Bắc.
Diệp Kiện Sâm cùng với cha nuôi và mẹ nuôi của Diệp Quân Lâm, bọn họ cũng đang tò mò chuyện này.
Hơn nữa, vợ chồng Diệp Nhất Long và Ngô Nhã Lệ phụ trách điều tra chuyện này lại càng không hiểu ra gì cả.
“Không biết đã xảy ra nữa, chúng ta không trả ra được gì!”
Đúng lúc này, bên ngoài trang viên Diệp gia đột nhiên vang lên tiếng động cơ.
Mọi người xông ra ngoài.
Chỉ thấy mấy chục chiếc xe đậu ở cửa.
Một ông già từ trên xe đi xuống, mọi người vây quanh.
“Lão tổ Diệp tộc ở Kinh Thành đến!”
Nghe thấy thân phận này, đám người Diệp Kiện Sâm đồng loạt bị hoảng sợ.
Về phía trên mà nói, Diệp gia Giang Bắc kỳ thật cũng coi như là nhất mạch của Diệp tộc Kinh Thành.
“Lão tổ đến đây, có phân phó gì ạ? Diệp gia Giang Bắc nhất định sẽ làm hết sức mình!”
Đám người Diệp Kiện Sâm quỳ rạp xuống đất.
Diệp Thiên Lân trực tiếp nói: “Đầu tiên, các người sắp xếp một nơi có thể chứa được rất nhiều người! Sau đó, gọi Diệp Quân Lâm và Diệp Vong Quân, hai người đó đến!”
“Hiểu rồi ạ! Chúng tôi lập tức đi làm!”
“Nhất Long, chuyện này con mau đi làm đi!”
Diệp Kiện Sâm dặn dò.
Người người trong Diệp gia ở Giang Bắc run rẩy trong lòng.
Diệp tộc Kinh Thành đây là muốn kết án tử cho Diệp Quân Lâm à.
Hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt trang nghiêm của mấy người Diệp Thiên Lân, bọn họ càng ý thức được rằng có chuyện gì đó lớn sắp xảy ra.
Hoàn toàn hiểu lầm ý của Diệp Thiên Lân.
Diệp Nhất Long và Ngô Nhã Lệ sắp xếp một phòng họp có thể chứa mấy nghìn người trước.
Sau đó, bọn họ đích thân đi tìm Diệp Quân Lâm.
“Ha ha, Diệp Quân Lâm, mày nhất định đòi đổi họ của con mày! Đây là mày tự tìm đó!”
Lúc trước sau khi Diệp Quân Lâm bị phế, Diệp Nhất Long và Ngô Nhã Lệ chuyên tới cửa tìm sự.
Lần này nghe được Diệp gia Kinh Thành muốn đối phó Diệp Quân Lâm, bọn họ rất vui sướиɠ.
Diệp Quân Lâm càng thảm, bọn họ càng sướиɠ.