“Cậu thử xem? Cậu dám ngồi tôi dám đánh gãy chân cậu!”
Bắc Thiên vương giận dữ nói.
“Anh...”
Lý Hạo vẫn rất sợ Bắc Thiên vương.
“Ngoan ngoãn cút về chỗ ngồi của mình! Niệm ở các người là trẻ ranh, tôi không so đo với các người, nếu không tôi bẻ hết chân các người!”
Bắc Thiên vương hét lớn.
Tất cả những người này đều bị dọa sợ.
Nhao nhao lui về phía sau.
Tuy bọn họ đến từ gia tộc lớn, nhưng bên người không có vệ sĩ, bọn họ vẫn không dám khinh suất.
Nhưng mà trước khi rời khỏi khoang hạng nhất, Lý Hạo chụp ảnh mấy người Diệp Quân Lâm lại.
“Cậu muốn làm gì?”
Bắc Thiên vương tức giận nói.
“Hừ, các người không phải trâu bò sao? Chờ lát nữa xuống máy bay, các người có bản lĩnh thì đừng có đi! Tôi ở thành phố Giang An chờ các người!”
Lý Hạo uy hϊếp.
Đến thành phố Giang An chính là địa bàn của anh ta.
Anh ta tuyệt đối không buông tha ba người Diệp Quân Lâm.
Khiến anh ta mất hết mặt mũi trước mặt nữ thần!
“Dám không? Có dám đến thành phố Giang An rồi chúng ta gặp mặt cái không?”
Lý Hạo lạnh lùng nói.
“Được!”
Điều khiến Bắc Thiên vương bất ngờ chính là Diệp Quân Lâm lại đồng ý.
Anh đang tức giận!
“Tốt, vậy các người xong rồi!”
Lý Hạo đắc ý rời khỏi khoang hạng nhất, đi tới hạng phổ thông.
Trước khi máy bay cất cánh, anh ta gửi vài tấm ảnh cho quản gia trong gia tộc, đây là anh ta muốn kiểm tra xem mấy người này có bối cảnh hay không.
Lý Hạo tuy là thiếu gia của gia tộc lớn, nhưng đầu óc tỉnh táo.
Trước khi động vào một người, thì phải kiểm tra lý lịch của người đó trước để tránh gậy ông đập lưng ông.
Quản gia nhanh chóng trả lời tin.
Mấy người trong ảnh căn bản không có bối cảnh hay thân phận gì, chỉ là người thường mà thôi.
Đó còn không phải sao.
Thân phận của Diệp Quân Lâm căn bản không tra ra được.
Thân phận mấy người Bắc Thiên vương căn bản trống rỗng.
Sau khi nhận được tin, Lý Hạo mỉm cười: “Được, một đám người bình thường à, xem xem sau khi máy bay hạ cánh, tôi làm sao đánh chết các người!”
“Nếu cho bọn họ chút giáo huấn thôi thì quá không nói lý lẽ rồi!”
Lâm Tư Hàm cũng thở phì nói.
Trong suy nghĩ của cô ta, Diệp Quân Lâm đã sai.
Cô ta hoàn toàn không nhận ra rằng bản thân đang áp đặt đạo đức lên người khác.
Đồ Diệp Quân Lâm mua, anh muốn làm gì cũng được.
Cô ta không thể quản được!
“Ừm ừ, Tư Hàm, anh đã thông báo cho gia tộc rồi, bên ngoài sân bay tất cả đều là người của Lý gia anh, bọn họ cứ chờ chết đi!”
Lý Hạo đắc ý nói.
Lâm Tư Hàm tán thưởng nhìn anh ta, làm cho anh ta rất kích động.
Khoảng một tiếng rưỡi sau.
Chuyến bay hạ cánh ổn định tại sân bay thành phố Giang An.
Đoàn người Diệp Quân Lâm cầm hộp tro của các anh em xuống máy bay.
Sau khi rời khỏi sân bay, mấy người Diệp Quân Lâm lập tức bị mấy người Lý Hạo chặn lại.
“Muốn chạy trốn sao? Không đời nào!”
Lý Hạo cười lạnh nói.
“Đưa người tới đây!”
Lý Hạo ra lệnh.
Xa xa có hơn mười chiếc xe.
Hơn trăm người đàn ông to khỏe nhảy xuống khỏi xe, một đống xông tới, vây quanh mấy người Diệp Quân Lâm.
Những người này đều là vệ sĩ của Lý gia, mỗi người đều có thân thủ cường tráng.
“Anh có biết tôi là ai không? Tôi là đại thiếu gia Lý Hạo của gia tộc đứng đầu thành phố Giang An! Các người đắc tội tôi, chính là tìm chết!”
Đi tới địa bàn của mình, Lý Hạo cuồng vọng đến cực điểm.
Không để ai vào mắt.
“Thằng kia, dám chọc tới thiếu gia của Lý gia tao? Tìm chết!”
Hơn trăm vệ sĩ đồng loạt quát.
Khiến những người qua đường xung quanh đều sợ hãi né tránh, sợ gặp phải xui xẻo.
Lâm Tư Hàm nghĩ đến gì đó, không khỏi nhắc nhở: “Xuống tay nhẹ chút, đừng gây ra mạng người!”
Lý Hạo cười cười nói: “Tư Hàm, yên tâm đi, anh tự có chừng mực! Nhiều lắm là phế bốn cẳng của bọn họ, cho bọn họ một bài học thôi!”
“Mấy người các người quỳ xuống dập đầu, tôi sẽ cân nhắc tha cho các người một lần!”