Các bạn cùng lớp của Lâm Tư Hàm cũng cười lạnh nói: “Chính xác! Còn làm bộ là người có tiền? Một vé máy bay cũng chỉ có hơn nghìn tệ! Tiền cho một bữa ăn của tôi còn đắt hơn vé máy bay của anh!”
“Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của anh, căn bản không có mấy tiền, có khi là vì làm bộ giàu có nên mua một chỗ ở khoang hạng nhất chứ gì?”
Bắc Thiên vương bên cạnh lạnh lùng nói: “Lập tức đi khỏi đây!”
Anh ta đã nhìn ra Diệp Quân Lâm rất tức giận.
“Đi, không đổi thì không đổi!”
Lâm Tư Hàm tức giận rời đi.
“Không được! Chúng ta không bao giờ ngồi hạng phổ thông!”
Ánh mắt Lý Hạo dừng ở mấy chỗ ngồi hạng nhất khác.
Không có hành khách, nhưng có đầy đồ trên ghế.
“Tiếp viên hàng không, mấy chỗ ngồi này không có ai đúng không?”
Lý Hạo lập tức hỏi.
“Không có người, nhưng mà...”
Tiếp viên hàng không vừa định giải thích thì Lý Hạo đã một cước đá hộp tro cốt đang buộc cố định ở chỗ ngồi ra.
“Được, mấy chỗ ngồi này chúng tôi cần! Thêm tiền là được!”
Lý Hạo chính là thiếu gia của gia tộc đứng đầu thành phố Bắc An.
Làm việc luôn hống hách ngang ngược, bá đạo vô cùng.
Hơn nữa người phụ nữ Lâm Tư Hàm ở trước mặt, anh ta càng muốn thể hiện chút gì.
Bọn họ vừa định ngồi xuống, lại nhìn thấy mấy đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Ớn lạnh sống lưng, bọn họ nhịn không được rùng mình một cái.
Diệp Quân Lâm, Bắc Thiên vương và Tây Thiên vương lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Nhặt đồ lên và đặt vào chỗ, tôi tha thứ cho tuổi trẻ thiếu hiểu biết của cậu!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, những vật phẩm này đều là của vị tiên sinh này! Những chỗ ngồi này đã được anh ấy mua hết rồi!”
Tiếp viên hàng không vội vàng giải thích.
“Gì? Mấy chỗ ngồi này được mua rồi, để đặt những thứ rách nát này? Bên trong không biết còn giả cái gì nữa?”
Lý Hạo lại đá một phát nữa, xém chút nữa đá mở cái hộp.
“Oành!”
Thoáng chốc, một cỗ sát ý cuồng bạo đến cực điểm bộc phát.
Mấy người Lý Hạo, Lâm Tư Hàm bị sát khí đáng sợ đóng băng thân thể.
Bắc Thiên vương đã không thể chịu đựng được.
“Oành!”
Anh ta nóng nảy lao tới, lập tức nhấc Lý Hạo lên, đập thẳng anh ta xuống đất.
“Rầm!”
Cơ thể Lý Hạo bị đập mạnh xuống đất, đau đến nỗi anh ta hít ngược từng trận khí lạnh.
“Các người làm gì vậy?”
Lâm Tư Hàm hô to: “Mau buông người ra!”
Các tiếp viên hàng không cũng la hét với sự lo lắng.
“Thả người ra!”
Nghe thấy tiếng của Diệp Quân Lâm, Bắc Thiên vương lúc này mới buông tay ra.
Nhưng ánh mắt Diệp Quân Lâm vẫn nhìn chằm chằm Lý Hạo: “Nhặt đồ trên đất lên, đặt lên chỗ ngồi, xin lỗi là không sao!”
Lâm Tư Hàm chỉ vào mấy người Diệp Quân Lâm, tức giận nói: “Hai người bị cái quái gì vậy hả?”
“Rõ ràng là các người sai trước, các người đánh người không nói, còn muốn chúng tôi xin lỗi? Có thể không?”
Lâm Tư Hàm là viên ngọc quý trên tay Lâm gia, đại tộc ở thành phố Bắc An, thân phận cũng không thấp.
Gặp phải loại chuyện này, một chút cũng sợ hãi.
“Chúng tôi sai trước?” Nói xem!”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Các người bỏ tiền mua chỗ, không cho người ngồi, lại để một mấy thứ linh tinh lên. Chỗ ngồi là dành cho người, chứ không phải để đặt mấy thứ này!”
“Đồ có thể để vận chuyển đi! Mà đặt ở đây, cản hết chỗ ngồi của chúng tôi!”
Lâm Tư Hàm giận dữ quát.
“Đúng! Đây là cho người ngồi! Không phải để đồ! Vì sao không cho chúng tôi ngồi?”
Mấy người khác hỏi.
Bọn họ là mang đạo đức ra áp đặt Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Bởi vì những chỗ ngồi này đều là tôi bỏ tiền ra mua, cho nên người ngồi hay là để đồ là do tôi định đoạt!”
“Liên quan rắm gì tới các người!”
“Anh...”
Mấy người Lâm Tư Hàm bị câu nói của Diệp Quân Lâm làm cho nghẹn lời không nói được gì.
“Vậy nếu hôm nay tôi nhất quyết muốn ngồi chỗ này thì sao?”
Lý Hạo tức giận nói.