Yamamoto Yuta hét lớn.
Mitsui Ichiro trợn tròn mắt.
Hơn một nghìn võ sĩ ở đây đều trợn tròn mắt.
Điên rồi đi?
Nhảy trực tiếp khỏi máy bay mà không cần dù?
Rơi từ độ cao 1500 mét, còn là trên máy bay.
Cho nên tốc độ đáp xuống của hai người Diệp Quân Lâm quả thực quá nhanh.
Hình người mờ nhạt, kéo ra từng luồng sóng khí dài dài.
“Vù vù vù...”
Hai người rơi xuống, sức ép mang theo quá khủng.
Toàn bộ phủ tướng quân đều đã nghe được sóng âm đáng sợ, đang phá hủy màng nhĩ của bọn họ.
Còn có một làn sóng khí như Thái Sơn đè đầu ép xuống nữa.
Có không ít người thiếu chút nữa thì bị sóng khí lật tung!
Người còn chưa tới, đã có uy lực như thế...
“Nguy hiểm, rút lui!”
Mọi người đã nhận thấy mùi nguy hiểm, vội vàng rút lui.
Chỉ là tốc độ rơi quá nhanh.
Căn bản công xoa người ta có thời gian phản ứng.
Rất nhiều người ngẩng đầu lên, nhìn hai bóng người từ trên trời rơi xuống.
“Bùm!”
“Bùm!”
Hai người một trước một sau rơi vào trong phủ tướng quân, tạo ra âm thanh kinh thiên động địa.
Giống như hai quả đạn pháo đánh trúng.
“Ầm oành...”
Đất lay núi lở, trời sập đất sụp.
“Oành!”
“Oành!”
“Oành!”
...
Các tòa nhà trong phủ tướng quân lần lượt sụp đổ.
“Rắc rắc...”
Mặt đất thậm chí còn xuất hiện nhiều vết nứt rậm rạp như mạng nhện.
Từng mảnh sàn nhà vỡ vụn.
Đáng sợ nhất chính là trong phủ tướng quân xuất hiện hai cái hố lớn!
Nó thực sự giống như sau khi bị đạn pháo bắn phá vậy.
Phủ tướng quân truyền thừa hơn sáu trăm năm này bị hủy trong chốc lát.
“Phốc!”
“Phốc!”
“Phốc!”
...
Đáng sợ hơn chính là trong khoảnh khắc hai người rơi xuống, sinh ra sóng xung kích cực lớn, phá hủy hết mọi thứ xung quanh.
Chuyện xảy ra đúng lúc hơn một nghìn võ sĩ tập chung đông đúc lại với nhau.
Tòa nhà sụp đổ, người cũng bị đánh bay ra ngoài.
Máu chảy thành sông!
Tiếng kêu than dậy trời đất!
Trong nháy mắt thương vong vô số!
Đây chính là sức mạnh khổng lồ được tạo ra khi rơi từ độ cao lớn, y như đạn pháo!
Vũ khí hình người...
Tất cả mọi người còn lại không hẹn mà cùng nhìn về nơi bị khói bụi bao phủ ở giữa sân.
Bọn họ muốn biết sống chết của hai người rơi xuống kia!
Đợi một hồi lâu, cuối cùng khói bụi cũng tan hết, vạch ra hình ảnh rõ ràng.
Chỉ thấy trong hai cái hố lớn, mỗi người đứng trong một hố.
Một người quạt vỗ khói bụi, sắc mặt đỏ bừng, khí huyết cuồn cuộn.
Hiển nhiên tác động của cú nhảy từ máy bay vẫn khiến anh ta bị thương ở một mức độ nào đó.
Đây là Bắc Thiên vương.
Mặc dù không việc gì, nhưng mặt phủ đầy bụi bẩn.
“Chết tiệt!”
Bắc Thiên vương nhịn không được mắng một tiếng.
Bộ dạng hời hợt của anh ta khiến đám người sợ hãi.
Đám người Yamamoto Yuta đều muốn lên điên rồi.
Không có dù, nhảy từ độ cao như vậy, mà không làm sao?
Chỉ có chút tổn thương này?
Quá khủng khϊếp!
“OMG!”
Khi nhìn thấy người còn lại, họ muốn điên thật luôn rồi.
Từng tròng mắt đều muốn bắn ra.
Giống như nhìn thấy một phép lạ!
Diệp Quân Lâm chắp hai tay sau lưng, sắc mặt như thường, thần thái trầm ổn bình tĩnh.
Trên người, một hạt bụi cũng không có!
Nhảy ra khỏi máy bay, anh thực sự không bị gì cả.
Điều này sao có thể được?
Anh có thực sự là con người không?
Thể chất của anh quá nghịch thiên rồi đi?
Không thể tưởng tượng được!
Cho dù là một vị cường giả cấp tông sư cũng không dám nhảy xuống từ độ cao 1500 mét, phải không?
Mọi người ngây người, Diệp Quân Lâm và Bắc Thiên vương đã đi tới giữa sân.
Yamamoto Yuta cùng Mitsui Ichiro ngây ngốc nhìn bọn họ.
Khoảng một phút đồng hồ, mọi người mới lần lượt phản ứng lại.
Nhưng nhìn thấy Diệp Quân Lâm trước mắt.
Họ lại sững sờ thêm lần nữa.
Mấu chốt là sao người này lại quen mắt thế?