“Bùm.”
Một luồng khí lạnh đáng sợ đột nhiên bùng ra.
“Rầm!”
Một tiếng nổ chói tai như sấm truyền ra.
Thân thể một người bay ngang ra ngoài.
Trên người anh ta xuất hiện một cái lỗ máu to bằng nắm tay.
Chết không thể chết hơn được nữa!
“Rầm!”
Tử Thần lại tiếp một quyền.
Ngực một người lõm xuống, hoàn toàn biến dạng, tử vong tại chỗ.
“Rầm!”
“Ách a...”
Một quyền, thắt lưng bị đứt, bị đau mà chết.
“Rầm!”
Một cú đấm làm rơi đầu.
...
Anh ta, thật sự như Tử thần giáng lâm.
Phụ trách gϊếŧ người.
Ra chiêu nào, tất có người chết.
...
“Oành!”
Khi anh ta đập chân vào một người, quần áo người đó nhanh chóng thấm đẫm máu, toàn bộ nội tạng trong người đều bị dập nát.
Chết!
Các cao thủ của Khương gia và Lăng gia Kinh Thành tử vong toàn bộ!
Trong vòng không quá ba mươi giây!
Khủng khϊếp như vậy!
Làm rung chuyển toàn trường!
Mọi người đều kinh hãi.
Mạnh!
Quá mạnh!
Không hổ là nhân vật cấp tông sư!
Vừa rồi mọi người đều đánh giá thấp anh ta rồi.
“Các người lui đi!”
Hốc mắt Diệp Quân Lâm tràn dưng nước mắt.
Những người vô tội đã hy sinh vì anh.
Anh thực sự không thể quên!
“Diêm La người anh em, mấy người các người nhanh chóng hộ tống Chiến thần rời đi mau, người này không dễ đối phó, nhất định phải có người ngăn cản!”
Lục Khấu Trọng thấy tình hình không ổn.
Lập tức sắp xếp, nói.
Cuối cùng, Diệp Trấn Lân, Gia Cát Thanh, hoà thượng Long Hổ cùng với ba ông trùm Giang Hải và cả mấy chục cao thủ và Chiến thần Diêm La cùng nhau hộ tống Diệp Quân Lâm rời đi.
Toàn bộ những người khác ở lại, phụ trách giữ chân Tử Thần.
“Không! Đừng bỏ bọn họ lại!”
Diệp Quân Lâm hô to.
Những người này ở lại có nghĩa là gì, anh hiểu hơn ai hết.
Nhưng những người hộ tống anh có trái tim sắt đá, không cho anh bất kỳ cơ hội nào.
“Đối thủ của mày là chúng tao!”
Lục Khấu Trọng mỉm cười, tứ đại Thiên vương đồng loạt ngăn cản Tử Thần.
“Gϊếŧ!”
Tất cả mọi người ở đây đều xông về phía Tử Thần.
Có thể gϊếŧ chết anh ta thì tốt.
Không gϊếŧ được, giữ chân anh ta cũng được!
“Chết!”
Tử Thần lên tiếng lạnh như băng, vặn gãy cổ một người xông tới trước.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
...
Từng nhát từng cú mọi người đánh vào Tử Thần căn bản không có tác dụng.
Chẳng khác gì đánh vào kim loại cứng nhất.
Nghe đồn thân thể Tử Thần không sợ đạn, kể cả bom cũng sẽ không làm anh ta bị thương.
Cho nên năm đó hơn mười quốc gia phải bỏ ra nguồn lực cực lớn mới bắt được anh ta.
Người này căn bản gϊếŧ không chết!
Khiến người ta thật sự sợ hãi!
“Oành!”
“Oành!”
“Oành!”
...
Mỗi một kích của Tử Thần chắc chắn có cái chết.
Trong vài phút ngắn ngủi, xác chết đã chất đầy dưới chân anh ta.
Toàn bộ số người của câu lạc bộ cách đấu Thiên Thần Bắc cảnh và võ quán Thần Long Nam cảnh đều chết sạch.
Tử Thần ra tay, một phát tất chết.
Căn bản không cho cơ hội sống sót!
“Liều mạng! Các anh em!”
“Chúng ta quấn nó ở đây thêm một phút nữa thôi là bên Chiến thần sẽ có thêm một phần hy vọng!”
Đám người Lục Khấu Trọng dốc hết bản lĩnh, liều mạng cũng muốn ngăn cản Tử Thần.
“Phốc!”
“Phốc!”
“Phốc!”
...
Nhưng Tử Thần quá mạnh, gần như không thèm để ý đến mọi đòn tấn công.
Ám khí, chất độc, các kiểu cách thức của những cao thủ Đường Môn đều không có hiệu quả với anh ta.
Các cao thủ Đường Môn đều gục ngã, rất nhiều cơ thể bị đứt thành hai phần.
Lục đại gia nô Nam Hồng Môn cũng đều ngã xuống, cơ thể trên dưới không có một chỗ hoàn chỉnh.
“Các anh em, gϊếŧ! Liều mạng cũng phải giữ chân nó!”
Những người còn lại hét lên.
Nhưng Tử Thần quá mạnh!
Dưới cấp tông sư đều là con kiến hôi.
Hiện trường không khác gì cuộc tàn sát...
Thiên Long của Bắc Hồng Môn ngã xuống.
Thiên Lang của Bắc Hồng Môn ngã xuống.
Thiên Hổ của Bắc Hồng Môn ngã xuống.
Thiên Báo của Bắc Hồng Môn ngã xuống.
Lục Khấu Trọng chết.
Chu Phóng chết.
Nhậm Dã chết.
Dạ Thương Lãng chết.
...
Đường phố lạnh.
Trời đất hoang tàn.
Trận chiến này quá bi tráng.