Nước ngoài đang hoàn toàn sôi sục.
Người xem chuyện hài khá nhiều.
Đương nhiên những kẻ chuẩn bị hành động cũng không ít.
Trên một hòn đảo, Watanabe Tenichi và một nhóm người tụ tập lại với nhau.
“Diệp Quân Lâm à Diệp Quân Lâm, cuối cùng thì cậu cũng bị đuổi ra khỏi Đại Hạ rồi!”
Watanabe Tenichi nở một nụ cười thành công.
Thì ra tất cả đều là âm mưu quỷ kế của ông ta.
Như đã nói trước đây, Diệp Quân Lâm cho dù còn một hơi thở cũng là một mối uy hϊếp.
Hiện giờ anh còn sống, tất nhiên là cái gai trong mắt đám kẻ thù nước ngoài.
Phải loại bỏ, bọn họ mới có thể yên tâm.
Đối với Trần Vô Đạo mà nói, kẻ thất bại không đáng để nhắc đến bất cứ điều gì, phát hiện ra “chứng cứ” Diệp Quân Lâm cấu kết với Huyết Vương điện thì lập tức áp dụng biện pháp xử lý.
“Diệp Quân Lâm ngày mai sẽ rời khỏi Đại Hạ, chỉ cần cậu ta bước ra khỏi Đại Hạ một bước, chúng ta có thể ra tay ngay, thậm chí còn có thể nói là hành động quang minh chính đại.”
Watanabe Tenichi cười lạnh nói.
“Ừm, báo cáo quân sư, Phó tiên sinh Đại Hạ sẽ nhanh chóng gửi lộ trình Diệp Quân Lâm rời khỏi Đại Hạ vào ngày mai tới!”
“Ha ha ha, lần này có thể thành công diệt trừ Diệp Quân Lâm, Phó tiên sinh đúng là có giúp đỡ rất nhiều đó!”
Nụ cười trên khoé môi của Watanabe Tenichi sâu hơn, nụ cười thâm thúy.
Lập tức, ông ta lộ ra vẻ mặt sát ý: “Đi chuẩn bị cả đi, chờ Diệp Quân Lâm bước ra khỏi Đại Hạ, nhất định phải gϊếŧ chết cậu ta!”
Chỉ có chân chính nghiền nát thân thể Diệp Quân Lâm, bọn họ mới có thể yên tâm.
Ngày hôm sau nhanh chóng tới.
“Quân Lâm, anh yên tâm, em đã xin cha nuôi phái hơn mười cao thủ bảo vệ anh rồi! Mặt khác, anh đến bên kia, sau khi ổn định phải đón chúng em qua luôn đó!”
Lý Tử Nhiễm dặn dò.
Phía sau cô là hơn mười cao thủ Lâm gia phái tới.
Thật ra cô rất muốn đi theo Diệp Quân Lâm.
Nhưng nghĩ nếu cả nhà đi theo, ngược lại khá phiền nên cô đã từ bỏ.
“Với lại, khi đến bên đó, Lâm gia cũng đã sắp xếp người chăm sóc anh rồi. Anh yên tâm, không sao đâu!”
Lý Tử Nhiễm rưng rưng nước mắt, đưa Diệp Quân Lâm lên xe.
Chỉ cần Diệp Quân Lâm ổn định được, cô sẽ lập tức đưa con qua với anh.
“Mẹ, Tử Nhiễm, mọi người yên tâm, con sẽ sớm trở về! Hai người chăm sóc em bé thật tốt nhé!”
Diệp Quân Lâm cười cười.
Thất Sát đến đốc thúc Diệp Quân Lâm rời đi, anh ta cười lạnh nói: “Diệp Quân Lâm đời này anh không có khả năng trở về Đại Hạ đâu! Bỏ ngay cái ý định đó đi!”
“Có thể trở về thì càng tốt, nếu không thể trở về, chúng ta ở nước ngoài cả đời cũng không sao.”
Chu Oánh Oánh và Lý Tử Nhiễm đã khóc thành tiếng.
“Chiến thần là bị oan...”
Võ Tiêu tức giận, nhịn không được rống lên.
Thất Sát cười lạnh một tiếng, ánh mắt anh ta nhìn về phía Chiến thần Diêm La: “Nếu tôi nhớ không lầm, đây từng là Chiến thần Diêm La của Lang Quốc đúng chứ? Tại sao lúc này lại ở bên cạnh Diệp Quân Lâm bảo vệ anh ta? Cái này còn chưa nói lên vấn đề sao?”
“Trái tim Diệp Quân Lâm đã sớm không còn ở Đại Hạ, cấu kết với những người nước ngoài này.”
“Anh...”
Lời nói của Thất Sát khiến cho cả Võ Tiêu và Chiến thần Diêm La tức giận.
“Đừng tranh cãi nữa!”
Diệp Quân Lâm ngăn lại.
Lúc này ngay cả Chiến thần Diêm La cũng trở thành chứng cớ anh phản bội Đại Hạ.
Cuối cùng, Diệp Quân Lâm rời đi.
Kết quả này không ai có thể nghĩ đến ...
Diệp Quân Lâm sẽ có một ngày như vậy!
Đoàn xe đi về hướng bắc.
Rất lâu sau, đoàn xe vượt qua biên cảnh phía bắc Đại Hạ, đến biên giới Đại Hạ.
Phía trước là một vùng đất hoang vô tận.
Lạnh lẽo, ảm đạm.
Thất Sát cũng đích thân đưa đến biên giới.
“Diệp Quân Lâm, tôi đưa anh đến đây, coi như là đã tận tình tận nghĩa với anh rồi.”
“Chỉ cần anh bước qua đường biên giới, nó đại biểu cho việc anh không thể tiến vào Đại Hạ một bước trong quãng đời còn lại nữa, anh cũng không còn là một công dân Đại Hạ! Tự thu xếp ổn thỏa đi!”