Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra.
Đây là một âm mưu.
Chính là để đuổi Diệp Quân Lâm ra khỏi Đại Hạ.
Trong Đại Hạ thì không gϊếŧ được Diệp Quân Lâm.
Nhưng ở ngoài Đại Hạ, còn không phải là mặc người chém gϊếŧ sao?
Lý Tử Nhiễm cười.
“Nhớ chồng tôi cả đời thẳng thắn, gần như xả thân bảo vệ đất nước. Nhưng cuối cùng lại rơi vào kết quả thế này. Thảm hại mà!”
“Tội danh vô căn cứ, cuối cùng chồng tôi cũng không có nổi cái danh tiếng tốt nào, cuối cùng lại còn rơi vào tội danh thông đồng với địch phản bội Đại Hạ!”
“Chiến thần Côn Luân từng chí cao vô thượng lại bị đuổi ra khỏi Đại Hạ! Ha ha ha...”
Lý Tử Nhiễm bật cười.
Nhưng tiếng cười lại như thê thảm, bi thương.
Chiến thần trấn quốc ngày xưa vậy mà lại rơi vào kết cục như này.
Không ai cũng không ngờ tới.
Chỉ có thảm hơn, chứ không có thảm nhất.
Thất Sát cười lạnh nói: “Chứng cứ sự thật rõ rành rành, còn gì muốn nói? Huyết Vương điện chính là tổ chức thế giới ngầm số một, những thứ chúng làm đều là những hành động hèn hạ. Diệp Quân Lâm cấu kết với Huyết Vương điện lẽ ra phải xét tử hình!”
“Là Chiến thần nhà tôi thấy anh ta đáng thương, mới không xử tử anh ta, mà trục xuất anh ta ra khỏi Đại Hạ!”
Kỳ thật có một số việc Trần Vô Đạo nhìn khá thấu đáo.
Nhưng hôm nay Diệp Quân Lâm căn bản không có tư cách để anh ta chú ý, để anh sống chết mặc bay đi...
Thất Sát lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm nói. “Tôi tới đây không phía là để hỏi ý kiến của anh, mà là trực tiếp đến nói cho anh biết kết quả!”
“Con dấu Côn Luân đâu?”
Thất Sát hỏi.
“Tử Nhiễm, đưa con dấu Côn Luân cho anh ta!”
Theo chỉ thị của Diệp Quân Lâm, Lý Tử Nhiễm lấy con dấu Côn Luân giao cho Thất Sát.
Trước khi Thất Sát rời đi, anh ta còn cảnh cáo: “Chỉ cho anh ba ngày để rời khỏi Đại Hạ! Nếu không, tôi sẽ đích thân ném anh ra ngoài! Anh là tên phản nước!”
Chẳng bao lâu, tin tức cựu Chiến thần Côn Luân cấu kết với Huyết Vương điện, phản bội Đại Hạ nhanh chóng truyền khắp Đại Hạ, truyền khắp cả thế giới.
Tiếng nhục mạ đầy trời ùn ùn ập đến.
Diệp Quân Lâm trở thành kẻ phản nước lớn nhất Đại Hạ!
Cũng là tội nhân lớn nhất từ trước đến nay!
Thậm chí rất nhiều người ở Đại Hạ đều đang tìm chỗ ở và nơi ở của Diệp Quân Lâm.
Mọi người đều muốn ném trứng thối và đổ nước bẩn vào anh...
“Kẻ phản nước nên ra khỏi Đại Hạ!”
“Cút mau!”
...
Nghe thấy bên ngoài có đủ kiểu chửi rủa, trong lòng mấy người Lý Tử Nhiễm hoàn toàn bùng nổ.
Chưa bao giờ có ngày nào khó chịu và buồn bực như vậy.
“Quân Lâm làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ mặc cho người ta xâu xé như vậy sao? Chỉ có thể rời khỏi Đại Hạ sao?”
Lý Tử Nhiễm hỏi.
Võ Tiêu lắc đầu: “Trước mắt không có cách gì cả, chỉ có thể rời đi thôi!”
“Võ Tiêu nói không sai, bọn họ quyết tâm khiến anh rời đi. Chúng ta làm gì cũng vô ích thôi.”
Diệp Quân Lâm ngược lại khá bình tĩnh.
“Cứ rời đi như vậy sao?”
Lý Tử Nhiễm cảm thấy không công bằng, quá không công bằng.
Dựa vào cái gì chứ?
“Tạm thời rời đi trước đã!”
“Vậy chúng ta cùng đi!”
Lý Tử Nhiễm nói.
“Không! Mọi người ở lại Đại Hạ trước, chờ sau khi anh ổn định bên kia xong, rồi lại đón mọi người qua. Huống chi mọi người ở Đại Hạ an toàn hơn, có Lâm gia bảo vệ.”
Diệp Quân Lâm đương nhiên từ chối.
“Ở nước ngoài không phải anh cũng nguy hiểm sao? Anh có thể vững vàng được không?”
Lý Tử Nhiễm rất lo lắng.
“Anh biết một hòn đảo nhỏ rất an toàn, anh sẽ đến đó trước! Em yên tâm đi, có Diêm La bảo vệ anh, khẳng định không làm sao đâu.”
“Còn nữa, anh tàn tật thế này rồi, có thể tạo ra mối đe doạ gì đối với bọn họ nữa chứ? Bọn họ đều lười gϊếŧ anh rồi.”
...
Diệp Quân Lâm ra sức năn nỉ, Lý Tử Nhiễm mới đồng ý không đi theo.
“Ngày mai chúng ta rời khỏi đi!”
Rất nhanh, tin tức truyền ra ngoài - cựu Chiến thần Côn Luân sẽ bị trục xuất khỏi Đại Hạ vào ngày mai.