“Oành!”
Đột nhiên tất cả mọi người cảm nhận được một luồng hơi lạnh lẽo.
Một luồng khí lạnh xâm nhập vào trong cơ thể, như rơi xuống hang băng.
Lông tơ khắp người dựng đứng, máu đông lại.
Diệp Quân Lâm...
Mọi người nhao nhao nhìn về phía Diệp Quân Lâm.
Anh tức giận rồi.
Vậy mà còn có thể khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi...
“Cậu muốn là gì?”
Trương Văn Thao lạnh run hỏi.
“Nhiều chuyện quất anh!”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.
Nhưng anh vật lộn nửa ngày, căn bản không thể động đậy.
“Dậy!”
Diệp Quân Lâm điên cuồng gầm lên một tiếng, lấy hết sức trong người, vậy mà lăn ra khỏi giường, rơi xuống sàn huỵch một tiếng.
“Rầm!”
Rơi mạnh xuống đất, Diệp Quân Lâm gần như sắp tan rã.
“Quân Lâm...”
Lý Tử Nhiễm và Chu Oánh Oánh lo lắng chạy đến.
“Ha ha ha...”
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của Diệp Quân Lâm, tất cả mọi người đều bật cười.
Mọi người đều cười nhạo Diệp Quân Lâm không thương tiếc.
“Thế này mà còn muốn đánh tôi? Thật buồn cười quá rồi đi?”
“Chỉ có vậy? Cậu thậm chí còn không dậy nổi nữa? Còn muốn bảo vệ mẹ con cậu? Tôi có đánh họ thì cậu cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thôi!”
Mấy người Trương Văn Thao, Triệu Quân Phi lại ngửa người mà cười.
“Các người khi dễ người quá đáng rồi đó!”
Lý Tử Nhiễm gầm lên.
Trương Văn Thao cười lạnh nói: “Tử Nhiễm à, anh chỉ là đang cho em thấy những gì sẽ xảy ra sau này thôi.”
“Chúng ta là người một nhà, đương nhiên sẽ không sao cả. Nhưng nếu kẻ thù tới thì sao? Họ sẽ bỏ qua cho em và họ sao? Chỉ dựa vào thằng què này có bảo vệ được các người không? Còn không bằng nuôi một con chó nữa!”
Mặc dù lời nói của Trương Văn Thao rất khó nghe, rất xúc phạm người khác.
Nhưng câu nào cũng có lý.
Nếu không phải họ mà là người khác thì phải làm sao?
Bộ dạng này của Diệp Quân Lâm có thể làm gì?
Chỉ có thể trơ mắt nhìn khi bị khi dễ thôi!
“Được rồi, ông bà, chúng ta đi thôi! Đừng quấy rầy bọn họ nữa!”
Cuối cùng, Triệu Viễn cứng rắn lôi kéo mọi người rời đi.
Mấy người Ngô Mộc Lan thở phì phì rời đi.
Bọn họ thật muốn đuổi Diệp Quân Lâm và Chu Oánh Oánh đi.
Nhưng sau lưng Lý Tử Nhiễm có Lâm lão gia tử, bọn họ cũng không dám làm gì.
Dù sao thì Lâm lão gia tử cũng tôn trọng lựa chọn của Lý Tử Nhiễm.
Sau khi Chu Oánh Oánh và Lý Tử Nhiễm nâng Diệp Quân Lâm lên giường, cả hai đều quay đầu lau nước mắt.
Đúng là ức hϊếp người quá đáng.
Nhưng lại không thể làm gì được.
Nếu Diệp Quân Lâm khỏe mạnh, có thể rơi vào cục diện này sao?
Không đời nào!
“Bà nội, mẹ đừng khóc nữa, Quân Quân tin cha sẽ khỏe lại thôi!”
Quân quân hiểu chuyện lau nước mắt cho hai người.
Diệp Quân Lâm hít sâu một hơi nói: “Đúng, Quân Quân nói không sai. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!”
“Phải, cuộc sống phải nhìn về phía trước.”
Lý Tử Nhiễm xem như đã vực lại tinh thần.
Sau đó lại có người tới.
Những người này khiến người ta ngạc nhiên, là Diệp gia Giang Bắc.
Cha nuôi Diệp Đông Huy và Ngô Vạn Nhược, còn có Diệp Nhất Long và Ngô Lệ đều tới.
“Ha ha ha, Diệp Quân Lâm thật là không ngờ rằng mày lại có ngày biến thành như vậy?”
“Không phải là Chiến thần Côn Luân sao? Không phải cũng bị phế rồi đó sao?”
“Đúng là báo ứng mà, xem ra tám năm trước tao phế chân mày đi là đúng ha! Trời ý như thế mà!”
Diệp Nhất Long cười to nói.
Ngô Lệ cũng cười một cách ngang ngược, nói: “Cậu đúng là có bản lĩnh đó, bị đánh gãy bốn cẳng ném vào trong tù mà vẫn có thể được chọn đi? Cậu nói cho tôi nghe coi, lúc ấy chân cậu chữa khỏi kiểu gì thế?”
“Ha ha ha ha ha... Có phải trong tù có thần y chữa khỏi cho mày không?”
“Chúng tao có thể đưa mày vào tù lần nữa đó, mày đi tìm thần y mà chữa!”
Hai người vô cùng vui vẻ.
Dù sao Diệp Quân Lâm đã phá hủy mọi thứ của bọn họ.
Hiện tại Diệp Quân Lâm sụp đổ, bọn họ mừng hơn ai hết.