Diệp Quân Lâm có một giấc mơ rất dài.
Anh gần như đã mơ về hơn hai mươi năm cuộc đời của mình.
Nhưng giấc mơ càng lúc càng mơ hồ...
Anh sắp chết...
Nhưng mà có người anh không yên lòng!
Ba người Lý Tử Nhiễm, còn có một số anh em của anh nữa!
Anh phải tỉnh lại!
Anh phải sống!
Anh không thể chết như thế này.
Phó tiên sinh kia không biết là ai?
Là ai muốn đối phó với anh?
Anh lo lắng cho gia đình và các anh em.
Đối với Đại Hạ anh cũng không yên tâm.
Không được!
“Cha...”
Diệp Quân Lâm mơ hồ nghe thấy có tiếng ai gọi bên tai.
Anh từ từ mở mắt ra, đập vào mắt anh chính là một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng.
“Cha tỉnh lại đi...”
Quân Quân hô to.
“Quân Quân...”
Diệp Quân Lâm muốn ôm lấy Quân Quân.
Nhưng anh phát hiện mình không thể nhúc nhích được...
Toàn thân không có một chút sức lực nào, ngoại trừ ý thức và tròng mắt có thể cử động ra, còn lại các nơi trên người đều không thể nhúc nhích.
Diệp Quân Lâm mở to mắt.
Anh bị tàn phế.
Hoàn toàn bị phế.
Chắc là chất độc bá đạo của Huyết Vương điện.
Làm cho kinh mạch trên người anh bị đình trệ hoàn toàn, cơ bắp và các loại mô đều bị ăn mòn.
Ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Hơn nữa anh liên tục chiến đấu không ngừng, thân thể anh hoàn toàn bị phế.
Tám năm trước, Diệp Quân Lâm chỉ bị bẻ gãy hai tay hai chân, nhưng bây giờ nghiêm trọng hơn nhiều.
Diệp Quân Lâm ngay cả nhúc nhích cũng không làm được.
Điều tốt hơn so với người thực vật là anh đã tỉnh lại.
Nhìn thấy Diệp Quân Lâm tỉnh lại, mọi người hoan hô nhảy nhót.
“Phép lạ! Tuyệt đối là kỳ tích trong lịch sử y học!”
Tần Bắc Sơn vui mừng hô to.
Ở tình huống như này mà Diệp Quân Lâm vẫn có thể tỉnh lại?
Đó là một phép lạ.
Tất nhiên anh cũng đã trả rất nhiều thứ.
Còn có một người, đó chính là Cổ Phong.
Ông ta không để ý tới mệnh lệnh của Trần Vô Đạo, đích thân tới tìm Diệp Quân Lâm.
Trong cơn giận, Trần Vô Đạo trực tiếp khai trừ Cổ Phong.
Hơn nữa trên người ông ta có thêm rất nhiều hạn chế.
Nhưng Cổ Phong không quan tâm.
Ông ta và Tần Bắc Sơn bắt tay điều trị cho Diệp Quân Lâm tỉnh lại...
“Tần lão, tình hình của chồng tôi thế nào rồi?”
Lý Tử Nhiễm hỏi.
Tần Bắc Sơn do dự.
“Tần lão, ông nói tình hình thật sự cho bọn họ biết đi, tôi cũng hiểu rõ tình trạng của mình, là người tàn phế!”
Diệp Quân Lâm nói.
Tần Bắc Sơn thở dài nói: “Ài, đúng vậy! Chiến thần đã thành người tàn phế hoàn toàn, cậu ấy bị thương quá nghiêm trọng, đời này chỉ có thể nằm trên giường, căn bản không xuống khỏi giường được, thậm chí cũng không có cách nào ngồi xe lăn được, sinh hoạt hàng ngày đều cần có người lo liệu!”
Cổ Phong nức nở nói: “Đúng, đời này của Chiến thần bị hủy rồi. Cậu ấy chẳng những bị hủy hết võ công, kinh mạch cơ bắp trên người cũng bị phế hết, đời này cậu ấy không làm gì được!”
Chủ yếu là trong cơ thể Diệp Quân Lâm vẫn còn chất độc của Huyết Vương điện, căn bản không cách nào loại bỏ hoàn toàn.
Cho nên mới dẫn đến hậu quả như vậy...
Lần này là sự thật.
Diệp Quân Lâm thật sự thành người tàn phế!
“Oành!”
Chu Oánh Oánh xem chút lại ngất xỉu lần nữa.
Sắc mặt Lý Tử Nhiễm thay đổi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, cô cười nói: “Không sao hết, chỉ cần Quân Lâm tỉnh lại là tốt rồi, con sẽ chăm sóc anh ấy!”
Trong trường hợp cực đoan này, cô không yêu cầu bất cứ điều gì khác.
Chỉ cầu Diệp Quân Lâm sống sót.
Với tài chính của cô để đảm bảo cho một gia đình hạnh phúc cả đời tuyệt đối không có vấn đề.
Lý Tử Nhiễm nắm chặt tay Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm cười cười: “Nửa đời sau dựa vào em cả rồi!”
“Không thành vấn đề!”
Thấy cả nhà thoải mái như vậy, Tần Bắc Sơn và Cổ Phong cũng gạt đi làn sương mù trước mắt.
Không cầu phú quý giàu sang, hạnh phúc yên ổn là được rồi.
“Đường đường là Chiến thần trấn quốc Đại Hạ lại thành kẻ tàn phế? Buồn cười quá đi, ha ha ha...”