Mấy người Lâm lão gia tử và Lâm Phụng Tiên thăm dò hơi thở của Diệp Quân Lâm, Lâm lão gia tử nói với cô một sự thật không thể chấp nhận được: “Con à, cậu ta đã không còn nữa rồi!”
“Ầm!”
Nghe đến đây, đầu Lý Tử Nhiễm như muốn nổ tung.
Cô không thể chấp nhận điều đó!
Một khắc trước, Diệp Quân Lâm cho cô một lời giải thích hoàn hảo nhất.
Còn cho cô biết người đàn ông của cô quân lâm thiên hạ.
Một khắc sau đã xảy ra chuyện như vậy.
“Ha ha ha ha...”
Ngược lại, đám người Diệp gia vui vẻ.
Long Ngạo Tình cười to nói: “Báo ứng đây mà, đây là báo ứng đó!”
“Con trai của Long Ngạo Tình tôi đã chết, con trai của bà cũng đừng hòng sống tiếp!”
Hai nhà Diệp Long cổ vũ tập thể.
Trước đó Diệp Quân Lâm còn phạt bọn họ quỳ đủ ba ngày ba đêm, không ngờ khắc sau người đã không còn.
“Thiên đạo có luân hồi, trời cao tha cho ai!”
Diệp Cuồng Lan cười to nói.
Long Chiến Dã cũng nói: “Diệp Quân Lâm, kết cục của cậu quá thảm rồi đi? Sau khi cậu thua, không chỉ có vị trí Côn Luân không còn, ngay cả thủ hạ của cậu cũng bị điều đi hết. Cậu thậm chí còn chết nữa chứ! Ha ha ha...”
Mọi người nghĩ lại, kết cuộc của Diệp Quân Lâm thật thảm.
Hiện tại ngay cả một số gia tộc nhỏ cũng tới khi dễ.
Đáng sợ hơn chính là Trần Vô Đạo sau đó đã phái Thanh Long và mọi người đến biên giới bảo vệ cửa khẩu quốc gia, trong vòng mười năm không được trở về Đại Hạ.
Trần Vô Đạo cắt đứt mọi liên lạc giữa bọn họ và Diệp Quân Lâm.
Nhưng đó là mệnh lệnh.
Tất cả mọi người phải chấp nhận nó!
Mặt khác, Trần Vô Đạo còn ra lệnh cho vương của quân y Cổ Phong không được đến cứu chữa cho Diệp Quân Lâm dù chỉ một chút.
Cổ Phong cũng bị mắc kẹt.
Trần Vô Đạo đây là kiên quyết không cho Diệp Quân Lâm con đường sống.
Thua, phải chết.
Đó là lối tư tưởng của anh ta!
Đối với mấy người Lý Tử Nhiễm mà nói, đây giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.
Quá nguy hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nếu không phải Lâm gia che chở cho cô, sợ là lần này cô đã phải gặp tai họa mất rồi.
“Diệp Quân Lâm chết thật rồi?”
Có người hỏi.
“Không có khả năng sống nữa! Hiện giờ có cấp cứu cũng không kịp nữa rồi!”
Nhưng Lý Tử Nhiễm không tin, cương quyết đưa Diệp Quân Lâm đến bệnh viện cấp cứu.
Tất cả mọi người đều không phát hiện, trong đám đông có mấy người lặng lẽ rời đi.
Sự hiện diện và rời đi của họ hoàn toàn không thu hút bất kỳ sự chú ý nào.
Giống như một bóng ma...
Hiển nhiên kẻ vừa mới âm thầm tính kế chính là những người này!
Bọn họ đợi đến giờ phút này chính là để xác định Diệp Quân có chết hay không.
Chuyện Trần Vô Đạo nhậm chức Chiến thần Côn Luân truyền khắp Đại Hạ, truyền khắp cả thế giới.
Cả thế giới cũng giống như một nồi chiên.
Chiến thần Côn Luân làm sao vậy?
Vậy mà thua trận?
Đây chính là phong hàm duy nhất trong lịch sử.
Nhưng mà tất cả chỉ có thể nói rõ Trần Vô Đạo mạnh hơn!
Vị trí này cũng là để lại cho người mạnh nhất!
Sau khi Lý Tử Nhiễm đưa Diệp Quân Lâm đến bệnh viện, Tần Bắc Sơn nhận được tin tức, đi tới cứu chữa.
Bên ngoài phòng cấp cứu.
Nhóm người Lý Tử Nhiễm sốt ruột chờ đợi.
“Tử Nhiễm, Diệp Quân Lâm đã không còn hơi thở, cậu ta không còn khả năng sống đâu!”
“Cho dù là Tần Bắc Sơn lão tiên sinh đích thân trị liệu cũng không tồn tại khả năng sống sót!”
...
Lâm Hạo Thiên vô tình nói.
Xét cho cùng, Diệp Quân Lâm và Trần Vô Đạo là người vượt qua người bình thường, trận chiến của bọn họ không cách nào tưởng tượng được.
Vừa rồi, Diệp Quân Lâm đã chết rồi.
Căn bản không thể sống!
“Không, chỉ cần có hy vọng thì con sẽ chờ!”
Vẻ mặt Lý Tử Nhiễm kiên định.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ước chừng mười mấy tiếng trôi qua.
Đèn báo trong phòng cấp cứu vẫn sáng.
Kiểu tình huống này làm cho trái tim Lý Tử Nhiễm càng ngày càng lạnh.
“Không không không...”
Cô luôn lẩm bẩm trong miệng.
“Kẹt!”
Lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra.