Im lặng!
Sự yên tĩnh tối đa!
Trên sân im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng cây kim rơi.
Trong nháy mắt, Diệp Quân Lâm không còn động tĩnh, tất cả mọi người đều hóa đá.
Bao gồm cả Chiến thần Tu La.
Cũng đứng yên bất động tại chỗ.
“Khụ khụ khụ...”
Ước chừng nửa phút sau, miệng Chiến thần Tu La phun ra máu tươi, thân thể run rẩy kịch liệt.
Lúc này mới kéo tất cả mọi người trở về hiện thực.
Trận chiến này, tuy Diệp Quân Lâm ngã xuống, nhưng Trần Vô Đạo cũng phải trả giá đắt.
Anh ta cũng bị thương nặng...
Nhưng mọi người nào ngờ được, Diệp Quân Lâm gặp phải mưu tính và chiến đấu đã biến thành bộ dạng này rồi mà vẫn có thể làm cho Chiến thần Tu La bị thương nặng...
Nếu anh khỏe mạnh, thì phải mạnh đến mức nào đây?
Nhưng sự thật đặt ở trước mắt...
Có người không muốn Diệp Quân Lâm sống tiếp, hoặc là nói không muốn để anh tiếp tục ngồi ở vị trí Chiến thần Côn Luân.
Diệp Quân Lâm chịu tầng tầng tính kế, thua...
Thật ra anh căn bản không thua!
Anh chỉ là bị tính kế mà thôi.
“Bịch!”
“Bịch!”
Đám thân vệ của Diệp Quân Lâm nhao nhao quỳ xuống đất, không muốn tin vào cảnh tượng trước mắt.
Mấy người Thanh Long lập tức xông lên, xem xét tình hình của Diệp Quân Lâm.
“Tôi thắng rồi!”
“Trần Vô Đạo tổ đã thắng Diệp Quân Lâm rồi!”
“Vị trí Côn Luân vốn là của tôi! Tôi tự mình lấy về!”
Trần Vô Đạo điên cuồng ngửa mặt lên trời hét dài.
Đây là khoảnh khắc nổi bật của anh ta!
Hoặc là nói là thời khắc đỉnh cao nhất đời này của anh ta!
Không chỉ anh ta cho rằng như vậy, mà cả Đại Hạ, cả thế gia đều sẽ cho rằng Chiến thần Tu La đã đánh bại Chiến thần Côn Luân!
Trần Vô Đạo chính là mạnh hơn Diệp Quân Lâm!
Mọi người chỉ quan tâm đến kết quả, không quan tâm quá trình xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm Diệp Quân Lâm có trúng độc hay không, có bị thương hay không, có bị tính kế hay không.
Bọn họ chỉ nhìn thấy Diệp Quân Lâm ngã xuống...
“Tam quân Tu La…”
“Thất Sát chúc mừng Chiến thần thắng lợi!”
“Phá Quân chúc mừng Chiến thần thắng lợi!”
“Tham Lang chúc mừng Chiến thần thắng lợi!”
Đám thân vệ của Tu La nhao nhao quỳ xuống đất, đồng loạt hô to.
“Tu La vô địch!”
“Tu La vô địch!”
...
“Ha ha ha, không nên gọi là Tu La nữa, nên gọi là Côn Luân mới phải!”
“Diệp Quân Lâm đã từng nói, chỉ cần anh ta thua thì sẽ nhường lại vị trí Côn Luân!”
Thất Sát nói.
“Chúng ta chúc mừng Chiến thần Côn Luân mới, che chở cho Đại Hạ ta!”
...
Lúc này, hơn trăm gia tộc trong Kinh Thành, thậm chí Diệp gia, Long gia cùng với mọi người Lâm gia, toàn bộ quỳ xuống trước mặt Trần Vô Đạo, đồng loạt hô to.
Trần Vô Đạo vung tay lên: “Được, từ nay về sau, tôi chính là Chiến thần Côn Luân mới!”
“Ha ha ha ha...”
Ngày này anh ta đã đợi quá quá quá lâu rồi.
Ở đâu đó trong Đại Hạ.
Một vài người đang uống trà.
“Báo cáo tiên sinh, dưới sự can thiệp mạnh mẽ của chúng ta, Diệp Quân lâm đã thua, xác suất lớn là chết rồi!”
Ai đó đột nhiên đến báo cáo.
“Tốt, ha ha ha, cuối cùng cậu ta cũng gục ngã rồi!”
Một người trung niên cười to nói.
Ngoài ra còn có những nơi khác ở nước ngoài.
Watanabe Tenichi, Võ Quốc, Hải Quốc lần lượt nhận được tin Diệp Quân Lâm thua trận thậm chí tử vong.
Hầu như nhiều nơi đang reo hò.
Sự tồn tại khủng bố trấn áp bọn họ nhiều năm này cuối cùng cũng ngã xuống...
Cả thế giới ăn mừng!
Họ từng hận Diệp Quân Lâm bao nhiêu thì lúc này có ngần ấy vui sướиɠ.
Phía trước Diệp gia.
Mấy người Lý Tử Nhiễm, Chu Oánh Oánh cũng nhào tới trước mặt Diệp Quân Lâm.
“Lão đại...”
“Quân Lâm...”
“Con trai...”
Mọi người đều vội hô.
Lay lay Diệp Quân Lâm vài cái nhưng không thấy anh tỉnh lại.
Hơn nữa thân thể anh trở nên cứng ngắc, lạnh như băng.
Lý Tử Nhiễm đặt ngón tay lên trước mũi anh thăm dò...
“Không còn thở nữa...”
Lý Tử Nhiễm sợ hãi đến phát điên.