Kế tiếp, Diệp Quân Lâm và Trần Vô Đạo bắt đầu đại chiến.
Hai người vừa hành động liền oanh liệt động trời.
Tất cả mọi người phút chốc bị bức lui hơn trăm mét, căn bản không có cách nào đứng ở giữa sân được.
Sóng không khí ép ra gần như hất văng mọi người lên, có không ít người còn vì vậy mà bị thương.
Trận chiến này đánh đến trời đất mù mịt.
Quảng trường trước cửa Diệp gia hoàn toàn sụp đổ.
Cây cối xung quanh bị phá hủy trực tiếp.
Ngay cả hai con sư tử đá ở cửa lớn không biết cái gì mà cũng bị nổ tung.
Mọi người chưa từng thấy một trận chiến chấn động như vậy.
Dù sao thì hai người này trên chiến trường đều là một mình chống vạn quân địch, đánh đâu thắng đó.
Nói theo cấp bậc chiến lực, ít nhất hai người đều là cấp bậc tông sư.
Hai người này đại chiến, tuyệt đối là sao hỏa đâm vào trái đất.
Trận chiến này, Chiến thần Tu La không hề nương tay, phơi bày bộ mặt tàn bạo sát phạt của anh ta một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Một mình Chiến thần Tu La từng gϊếŧ chết toàn bộ hơn tám nghìn người của một tổ chức hắc ám đáng sợ ở Phương Tây.
Anh ta thật giống như Tu La!
Nhưng người anh ta gặp là Diệp Quân Lâm.
“Đặc sắc à nha, thật sự quá đặc sắc rồi đi!”
Mọi người không khỏi trầm trồ.
“Phốc!”
Nhưng đột nhiên có biến cố phát sinh, người Diệp Quân Lâm đột nhiên bay ngược ra.
Miệng rắc máu.
Trần Vô Đạo căn bản không cho cơ hội, nạt thân mà lên.
Hai người lại giao đấu.
“Phốc!”
Diệp Quân Lâm lại bay ngang ra ngoài.
Diệp Quân Lâm nằm sấp trên đất, cảm thấy đầu váng mắt hoa, độc của Huyết Vương điện quá bá đạo.
Tuyệt đối chết người!
Lúc trước Diệp Quân Lâm cứng rắn chống đỡ.
Sau một trận chiến kịch liệt với Trần Vô Đạo, hoàn toàn không thể áp chế được độc tố nữa.
Trước kia anh biết Chiến thần Tu La rất mạnh, cuộc giao đấu vừa rồi, anh đại khái cũng hiểu chút ít về thực lực của anh ta.
Mạnh!
Mạnh tới không thể tin, mạnh tới đáng sợ!
Nhưng Diệp Quân Lâm có cách thắng anh ta!
Cho dù trước tình hình bị độc tố oanh tạc hiện tại, Diệp Quân Lâm chỉ cần dốc toàn lực vào một kích là Trần Vô Đạo sẽ thua.
Giờ phút này, trong đầu anh xuất hiện hai tiếng nói.
Một bên là nói Diệp Quân Lâm không thể thua, nhất định phải dốc toàn lực đánh bại Trần Vô Đạo trong một kích.
Một bên khác nói là anh phải buông bỏ mọi thứ, ở bên cạnh với vợ con.
Hai tiếng nói đan xen trong tâm trí anh.
Nhiều năm như vậy, Diệp Quân Lâm thật sự nợ Lý Tử Nhiễm quá nhiều.
Anh thật muốn buông bỏ thân phận Chiến thần, làm một người bình thường, ở bên người nhà cho tốt.
Lúc trước, Chiến thần Tu La bảo vệ Lý Tử Nhiễm và mẹ anh, Diệp Quân Lâm thật sự muốn nhường lại vị trí Chiến thần Côn Luân.
Nhưng sau này nghĩ nghĩ lại thấy không đúng!
Vị trí này của anh là được cộng đồng Đại Hạ chứng kiến.
Trần Vô Đạo muốn lấy đi cũng được, nhưng nhất định phải thắng anh!
Anh là Chiến thần Côn Luân.
Tuyệt đối phải dốc toàn lực nghênh tiếp mọi thách thức!
Phải có niềm tin bất bại!
Không thể nhường bước!
Càng không thể thua!
“Oành!”
Giờ phút này, khí thế của Diệp Quân Lâm đột nhiên tăng vọt.
Giống như một con hung thú thời xưa được thức tỉnh.
Khí tức khủng bố đáng sợ, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, không thở nổi.
Khủng khϊếp!
Thật kinh khủng!
Đây chính là Diệp Quân Lâm một mình địch lại mười vạn đại quân sao?
Vẻ mặt mấy người Bạch Hổ phấn khích, dường như lại được nhìn thấy ma thần vô địch trên chiến trường kia.
Quả nhiên là khủng bố vô cùng!
Sắc mặt Trần Vô Đạo thay đổi.
Hiện tại Diệp Quân Lâm cứng rắn tăng lên một cấp độ, làm cho anh ta cảm giác được sự sợ hãi.
Ba đồ đệ Thất Sát của anh ta cũng bày mất nụ cười trên mặt.
Vừa rồi bọn họ đều nghĩ thầy của họ sẽ thắng.
Đám gián điệp trong bóng tối đều trợn tròn con mắt.
Diệp Quân Lâm mạnh như vậy sao?
Như vậy mà vẫn không chết sao?
Vẫn có thể đánh tiếp sao?
Nhìn kiểu này có vẻ còn có thể đánh bại Chiến thần Tu La nữa ấy chứ nhỉ?
Giới hạn của anh ở đâu?
Không được!
Tuyệt đối không thể để Diệp Quân Lâm sống tiếp, càng không thể để cho anh thắng!