Chuyện Diệp Quân Lâm xuất hiện, với cả chuyện anh muốn tới Kinh Thành đã có rất nhiều người biết.
Khương Di Quân sau khi biết, vẻ mặt vui sướиɠ.
Lăng Thiên Long sau khi biết được cũng bốc lửa.
Hơn một năm nay, anh ta hoàn toàn sa đọa, đã từ vị trí thứ hai của bảng Công tử rơi xuống thứ mười bảy.
Trong Kinh Thành, tất cả mọi người đều sỉ nhục anh ta, nói anh ta ngay cả Diệp Quân Lâm cũng không đối phó được.
Anh ta đã phải chịu sỉ vả và chỉ trích.
Dần dần, anh ta trở nên im lặng và thường tự nhốt mình.
Ngay cả Lăng gia cũng cảm thấy anh ta điên rồi.
Lăng Thiên Long cười lạnh nói: “Lần này anh ta tới, các người sẽ hiểu hết tất cả thôi.”
Anh ta rất chờ mong Diệp Quân Lâm tới khuấy động Kinh Thành.
Hãy để những người kiêu ngạo này biết những gì được gọi là núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Các thế lực lớn khác của các đại gia tộc khi biết Diệp Quân sắp tới Kinh Thành, tất cả đều ôm thái độ chê cười.
Năm ngoái, anh đã trở thành một trò cười đáng xấu hổ.
Ba chữ Diệp Quân Lâm đã trở thành tính từ chỉ người đàn ông.
Để mô tả người đàn ông tồi tệ nhất và vô trách nhiệm nhất!
Bên này, đoàn người Diệp Quân Lâm vừa rời khỏi sân bay thì gặp phải bốn người.
Bốn người này đều đeo mặt nạ, hơi thở lạnh lùng, đáng sợ, một luồng sát khí bao trùm ập đến.
Chiến thần Tu La và ba đồ đệ của anh ta: Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang.
“Trần Vô Đạo!”
Diệp Quân Lâm cười nói.
“Khá lắm, rất lợi hại!”
Trần Vô Đạo nói rất ít, nhưng lại cả ngợi công tích của Diệp Quân Lâm trong việc diệt trừ Huyết Vương điện.
“Cảm ơn anh đã bảo vệ mẹ và vợ con tôi, Diệp Quân Lâm tôi nợ anh một ân tình!”
Diệp Quân Lâm cho Trần Vô Đạo một cái cúi mình khá sâu.
Nếu không có anh ta, mấy người Lý Tử Nhiễm sẽ thật sự gặp nguy hiểm.
Anh chấp nhận được cái cúi mình này.
Ánh mắt Trần Vô Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm, gật đầu: “Anh thực sự đã nợ tôi một ân tình, giờ trả đi!”
Mọi người: “...”.
Tất cả mọi người không ngờ rằng Trần Vô Đạo lại trực tiếp như vậy.
Diệp Quân Lâm sững sờ: “Trả thế nào?”
“Chấp nhận khiêu chiến của tôi!”
Ánh mắt Trần Vô Đạo kiên định.
Mấy năm nay, anh ta vẫn không phục Diệp Quân Lâm.
Cảm thấy anh không mạnh bằng chính anh ta, anh ta mới là Chiến thần trấn quốc có hiệu Côn Luân.
Cho nên Trần Vô Đạo đến khiêu chiến Diệp Quân Lâm không dưới mười lần.
Nhưng Diệp Quân Lâm coi công danh là thứ rất nhạt.
Lần nào cũng từ chối lời khiêu chiến của Trần Vô Đạo.
Dù cho Trần Vô Đạo có kề dao vào cổ, anh cũng không đồng ý.
Trần Vô Đạo vẫn không có cơ hội chứng minh mình mạnh hơn Diệp Quân Lâm.
Lần này, cuối cùng anh ta cũng có cơ hội rồi.
“Thật ra, anh muốn vị trí của tôi, tôi hoàn toàn có thể cho anh, tôi nợ anh ân tình to lớn này!
Diệp Quân Lâm nói.
“Không! Anh nhường tôi? Anh là khinh thường Trần Vô Đạo tôi đấy à? Vị trí của anh, tôi muốn dựa vào thực lực chân chính để lấy lại! Chứ không phải dựa vào việc anh nhường!”
Một câu nói, khiến cho Trần Vô Đạo có chút tức giận.
Diệp Quân Lâm mím môi: “Anh hiểu lầm ý tôi rồi, phần ân tình này quá lớn, chỉ nhận khiêu chiến của anh thôi thì tôi cảm thấy vẫn chưa trả hết.”
“Không, tôi không cầu anh báo đáp ân tình này của tôi thế nào, tôi chỉ muốn anh đồng ý chấp nhận khiêu chiến của tôi, hai chúng ta đánh một trận rõ ràng!”
Trần Vô Đạo cười lạnh nói.
Giờ phút này, năm người Thanh Long cùng với ba người Thất Sát đều hô hấp dồn dập.
Bọn họ thật ra cũng rất muốn biết trong hai người này là ai mạnh hơn.
Bởi vì mọi người có rất nhiều ý kiến trái chiều.
Trên cơ bản hai người này là 50/50.
Bọn họ háo hức muốn biết ai mạnh hơn!
Diệp Quân Lâm hít sâu một hơi nói: “Được, tôi chấp nhận khiêu chiến của anh!”
“Tốt, nếu anh thua, anh nhường vị trí cho tôi. Còn nếu tôi thua, đời này nghe theo anh chỉ huy!”
Trong mắt Trần Vô Đạo bắn ra từng tia sáng rực.