Khoảnh khắc này.
Toàn trường im lặng.
Mọi người nhao nhao hít hơi khí lạnh.
Sắc mặt Lý Tử Nhiễm và Chu Oánh Oánh đại biến.
Hơn nửa năm nay, Diệp Quân Lâm vẫn không có bất kỳ chuẩn bị nào.
Dựa vào anh muốn khiêu chiến thành công là không được.
Bọn họ chỉ có thể hy vọng Diệp Lăng Thiên là người hay quên, đã sớm quên chuyện này rồi.
Nhưng bây giờ xem ra, Diệp Lăng Thiên chẳng những nhớ kỹ, còn đặc biệt tới thúc giục.
Lần này hoàn toàn xong rồi!
Bị Diệp gia nhắm vào, quả nhiên không có kết quả tốt mà!
Diệp Quân Lâm bình tĩnh nhìn Diệp Lăng Thiên, cười nói: “Không phiền ông quan tâm, ứng phó với một Diệp gia nho nhỏ tôi vẫn làm tốt. Đây toàn là những thứ nhỏ nhặt, không thể so sánh với sự ra đời của con tôi.”
Kiêu ngạo!
Vẫn kiêu ngạo như trước!
Ngay cả gia chủ của thế gia đứng đầu Đại Hạ cũng không để vào mắt.
Thằng điên!
Một kẻ hoàn toàn bị điên!
Nói thông tục một chút, chính là đầu óc Diệp Quân Lâm có vấn đề!
Không ngờ lại coi thường cả Diệp Lăng Thiên.
Ngay cả Lý Tử Nhiễm cũng tức giận.
Đã lúc nào rồi mà vẫn muốn đọ xem lưỡi ai lợi hại à!
Có thú vị không?
Nói mấy câu cứng rắn thì người ta có thể tha cho anh sao?
Đó là điều không thể!
Đám người Ngô Mộc Lan càng phẫn nộ hơn.
Nhao nhao mắng Diệp Quân Lâm có bệnh.
Đây là cha của cậu đó, ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu vài cái, nói thêm mấy lời mềm mại.
Không chỉ là giải được khủng hoảng, còn có thể trở lại Diệp gia làm đại thiếu gia.
Thật là một điều tốt!
Đáng tiếc đứa nhỏ này không thông suốt, đầu óc như dính bệnh rồi vậy.
“Diệp tiên sinh tôn quý, chúng tôi thay thằng nhỏ này xin lỗi ngài! Nó ấy à, tính tình ương ngạnh! Thật ra không có ý gì khác đâu!”
“Phải, không sai! Nó là một đứa con tốt! Chỉ cần ngài nhận nó, bảo đảm nó sẽ không gây phiền toái gì cho ngài!”
…
Đám người Ngô Mộc Lan, Triệu Kiến Quốc quỳ trên mặt đất, bắt đầu nói lời mềm mại với Diệp Lăng Thiên.
Đó là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Nếu thật sự lay động được Diệp Lăng Thiên, đối với bọn họ mà nói cũng là cơ hội tốt để thăng tiến.
Nào biết Diệp Lăng Thiên cười lạnh nói: “Bỏ đi, tâm tư của các người tôi biết rõ!”
“Nói cho các người biết không thể nào đâu! Đừng nói là bây giờ tôi thừa nhận nó là con trai tôi, ngay cả khi nó thành công khiêu chiến, tôi cũng sẽ không nhận nó là con trai của tôi! Trừ khi đạt được trình độ top 3 bảng Quân đao!”
Đối mặt với vẻ mặt vô tình của Diệp Lăng Thiên, đám người Ngô Mộc Lan trợn tròn mắt.
“Top 3 bảng Quân đao… Hít...”
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc biết điều đó có ý nghĩa gì.
Diệp Quân Lâm làm sao có thể được!
Top 3 bảng Quân đao phải là thiên tài trong số các thiên tài!
Dựa vào chính mình có thể độc quyền một vùng.
Thậm chí có thể nói là khai tông lập phái, tự tạo ra một hào môn thế gia.
Diệp Thần nhìn Chu Oánh Oánh cười nói: “Không phải cha không nhận anh ta, chủ yếu là hiện tại thân phận cha đã quá cao. Đột nhiên xuất hiện một đứa con trai, nhất định phải có thân phận phù hợp!”
Ý của hắn rất đơn giản, Diệp Quân Lâm không xứng.
“Diệp Quân Lâm này, đừng có quên bốn tháng sau là cuộc đánh cược giữa tôi và cậu!”
“Bốn tiêu chuẩn tôi đều đưa ra rồi, đạt được bất kỳ một cái nào thì coi như cậu thành công. Nhưng nếu cậu thất bại, cậu vẫn nhớ những gì cậu nói chứ? Cậu cũng không còn mặt mũi nào sống tiếp, tự kết liễu đi!”
Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm.
Lần này, ông ta không còn nể tình nữa.
Chỉ cần Diệp Quân Lâm thất bại.
Vậy anh sẽ chỉ còn con đường chết.
Tuyệt đối không có cơ hội sống sót.
Lý Tử Nhiễm xém chút nữa ngất đi...
Chẳng lẽ đứa nhỏ phải đối mặt với hoàn cảnh sinh ra đã mất cha sao?
“Ừm, tôi biết. Nhưng tôi sẽ không thất bại.”
Diệp Quân Lâm cười cười.
“Tốt tốt tốt, vậy bốn tháng sau tôi sẽ ở cổng Diệp gia đợi cậu, hy vọng cậu sẽ đến!”
“Đừng bị dọa chạy mất đó!”
Diệp Lăng Thiên cười to nói.