“Thần Nhi, con đi cùng với cha! Để con gặp trực tiếp Chiến thần Côn Luân, đây đối với con là một loại khích lệ! Có lợi cho tương lai của con!”
“Cha có đầy hy vọng vào con! Dù là có kém Chiến thần Côn Luân, nhưng ngoại trừ cậu ta ra, con là người ưu tú nhất!”
Diệp Lăng Thiên nói.
“Vâng thưa cha!”
Trong mắt Diệp Thần bắn ra tia sáng nóng bỏng.
Cho tới nay, Chiến thần Côn Luân luôn là mục tiêu của hắn.
Hắn cập nhật tất cả tin tức về Chiến thần Côn Luân, hiểu rõ tất cả về anh.
Đối với Chiến thần Côn Luân, hắn muốn đạt được đến nỗi phát cuồng lên được.
Hắn muốn vượt qua ngọn núi này.
Hiện tại nghe thấy có thể tận mắt nhìn thấy Chiến thần Côn Luân, Diệp Thần cũng rất phấn khích.
Tận mắt nhìn thấy anh có lẽ sẽ càng có động lực hơn.
Hắn rất mong đợi.
Buổi chiều, hai cha con đi đến Giang Bắc.
Lúc này, Diệp Lăng Thiên không che dấu hành tung, ngược lại còn thể hiện tư thế của thế gia đứng đầu Đại Hạ một cách hoành tráng.
Hàng trăm máy bay hộ tống.
Di chuyển cái là có hơn vạn người bảo vệ.
Nơi nào cũng lỗ ra khí thái bất phàm của thế gia nghìn năm.
Hành động này của Diệp Lăng Thiên là muốn nói cho Chiến Thần Côn Luân biết, ông ta và anh đều bình đẳng ở một mức độ nào đó.
“Đi, Thần Nhi, chúng ta đi xem thử Diệp Quân Lâm trước đi! Chỉ còn 4 tháng nữa là đến một năm! Xem xem cậu ta chuẩn bị thế nào rồi?”
Sau khi tới nơi, người đầu tiên Diệp Lăng Thiên muốn đi tìm lại là Diệp Quân Lâm.
“Ha ha, được ạ, cũng qua hơn nửa năm rồi, đi xem anh ta cái!”
Diệp Thần cười to nói.
Nửa năm nay, hắn vẫn nhắm vào Diệp Quân Lâm.
Tập đoàn Vân Đình bị hắn đè ở góc nhỏ Giang Bắc này không thể động đậy.
Đường dây thương nghiệp này đã bị bóp nghẹt đến chết.
Quân sự và chính trị không thể dùng.
Chỉ còn lại võ nữa thôi.
Dựa vào võ để đánh vào Diệp gia thì càng không có khả năng.
Ít nhất thủ môn là cực kỳ khủng khϊếp.
Diệp Quân Lâm và Chu Oánh Oánh đang phơi nắng với Lý Tử Nhiễm, mấy người Triệu Nhã Lan cũng đi theo.
Lúc này Diệp Lăng Thiên tới.
Ngay sau khi ông ta đến, công viên đã được dọn dẹp.
Mấy người Triệu Nhã Lan bị đội hình trước mắt dọa sợ.
Khi biết được thân phận của Diệp Lăng Thiên, mấy người Triệu Nhã Lan sợ hãi.
Khủng khϊếp!
Diệp gia là con quái vật khổng lồ mà bọn họ không thể tưởng tượng được.
Một đầy tớ từng làm trong Diệp gia cũng có thể đè bẹp Giang Hải, Giang Bắc không cách nào thở được rồi.
Hiện giờ gia chủ còn tới đây, còn mang đội hình lớn thế này, bọn họ không bị dọa đến ngất đi đã là có tố chất tâm lý siêu mạnh lắm rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên Lý Tử Nhiễm nhìn thấy Diệp Lăng Thiên.
Cái loại khí thế vương giả độc bá thiên hạ này trên người ông ta là thứ trước kia cô chưa từng lĩnh hội qua.
Bây giờ khí thế quá mạnh!
Diệp Lăng Thiên đối với người bình thường mà nói gần như là tồn tại thần thánh!
Mấy ngày nay, cô tìm hiểu khá rõ về Diệp gia, cảm thấy đã nắm được đại khái.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, cô phát hiện mình sai rồi.
Diệp gia so với tưởng tượng của cô còn sâu khó lường hơn nhiều.
Thậm chí còn làm cho mọi người có ảo tưởng.
Một người đàn ông như Diệp Lăng Thiên cũng không nên chỉ có một người vợ, lúc trước vứt bỏ Chu Oánh Oánh là đúng!
Vì người đàn ông này quá mạnh!
Ông ta còn là người đứng đầu của thế gia đứng đầu Đại Hạ.
Không thể tưởng tượng được!
Đối mặt với khí thế cường đại của Diệp Lăng Thiên, đám người Ngô Mộc Lan nhao nhao quỳ xuống, vội vàng chào hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên giống như đế vương thời cổ đại.
Nhìn người dân giống như con kiến hôi.
Trong mắt bọn họ, những người này ở Giang Bắc thật sự không khác gì loài bò sát.
Cho dù Diệp Quân Lâm có mạnh đến đâu cũng chỉ là một loài bò sát ghê gớm mà thôi.
Ánh mắt ở ông ta dần dần dừng lại trên người Diệp Quân Lâm, lên tiếng hỏi: “Cậu chuẩn bị thế nào rồi?”