Rất nhanh, đã có người đưa cô ta và Lăng Thiên Long rời đi.
Nhân tiện, xử lý sạch sẽ chiến trường.
Khi Diệp Quân Lâm trở lại biệt thự, hiện trường không còn dấu vết gì.
Cứ như thể chưa từng có ai tới.
Nhưng lần này, hơn hai nghìn cao thủ của trăm nước đều gục ngã.
Bọn họ đến chết cũng không nghĩ ra được rốt cuộc Lý Tử Nhiễm và Chu Oánh Oánh ở nơi nào?
Họ đi khi nào?
Vì sao tinh nhuệ trăm nước đều không tra được?
Họ luôn theo dõi kia mà.
Thật ra, Lý Tử Nhiễm và Chu Oánh Oánh căn bản không rời khỏi biệt thự này nửa bước.
Vì không ai có thể đưa người rời đi dưới con mắt đám tinh nhuệ của trăm nước này.
Khoa trương một chút, ánh mắt của toàn thế giới đều nhìn chằm chằm Lý Tử Nhiễm và Chu Oánh Oánh.
Hai người rời đi là điều không thể!
Thực ra, Lý Tử Nhiễm hai người đang ở trong biệt thự.
Điều này bắt nguồn từ thiết kế phòng cưới của Diệp Quân Lâm.
Lúc trước, anh cố ý để lại một nơi phòng tránh, chế tạo một không gian bí mật bên dưới biệt thự.
Chính là để phòng một ngày có tình huống như này, anh không có biện pháp bảo vệ kịp thời thì có thể giấu mấy người Lý Tử Nhiễm đi.
Không nghĩ tới lần này lại có ích.
Diệp Quân Lâm muốn dẫn mọi người ra, quăng lưới một mẻ.
Nhưng anh cứ ở trong biệt thự, đối phương không tiện xuống tay.
Có thể không đạt được hiệu quả một mẻ hốt gọn.
Anh đang lo tìm cơ hội rời khỏi biệt thự, để bày chiến trường.
Kết quả, Lăng Thiên Long và Khương Di Quân lại tới.
Cho anh một cơ hội hoàn hảo để anh rời khỏi biệt thự và để cho kẻ thù ra tay.
Nói đến công lao của hai người này thì không thể không có.
“Quá đã luôn, lâu lắm rồi không khoái như này!”
Bạch Hổ hô to.
“Lần này bọn họ thất bại hoàn toàn, khẳng định đã đánh đau bọn họ rồi!”
Mọi người cười nói.
Rất nhanh, tin tức Giang Bắc được truyền khắp Đại Hạ, truyền khắp toàn bộ thế giới.
Mười tám quốc gia nước và các thế lực khác đều trợn tròn con mắt.
Thất bại rồi!
Thế mà lại thất bại!
Còn là thất bại một cách thê thảm như vậy, không một người nào về?
Anh mạnh cỡ nào chứ?
Trận chiến này, hơn hai nghìn cao thủ tập hợp từ hơn vạn thế lực nước ngoài đều bị diệt toàn bộ.
Trận chiến này làm cho tên tuổi của Côn Luân một lần nữa vang vọng khắp thế giới.
Ma Thần kia vẫn cường đại như trước!
Cho dù có nhược điểm, anh vẫn là bất khả chiến bại.
Vẫn là đánh giá trước đây, đây là thần, người phàm không làm gì được anh.
“Chiến thần trấn quốc Đại Hạ Côn Luân đối mặt với mấy nghìn cao thủ nước ngoài xâm lấn lại lần nữa gây chấn động, đại sát tứ phương, khiến cho toàn quân bị diệt, trấn áp trăm nước!
Tin tức lan truyền.
Giờ khắc này, cả thế giới sôi trào.
Chiến thần Côn Luân Đại Hạ so với trước càng mạnh hơn, là vô địch thiên hạ.
Một lần nữa giải thích câu nói kia, có anh ở đây, Đại Hạ chính là cấm địa.
Không ai dám xâm phạm.
Hơn nữa khắp nơi Đại Hạ đều hoan hô.
Trận thắng này làm cho Đại Hạ vốn vẫn yên lặng lại sôi trào lên!
Đại Hạ cường đại, con dân cũng càng thêm tự hào.
Hơn nữa trận chiến này quá hả giận!
Cho kẻ xâm lược một đòn đau đớn đến cực điểm!
Đại Hạ không phải nơi ai cũng có thể ngấp nghé?
Chiến thần Côn Luân một lần nữa được đẩy lên một tầm cao mới!
Hiện nay mơ ước của rất nhiều bạn trẻ đều là bảo vệ quốc gia, làm cho Đại Hạ càng thêm hưng thịnh.
Hoá ra bấy lâu nay, tam quan của các bạn trẻ đều đã bị lệch lạc.
Ai nấy đều muốn trở thành ngôi sao nổi tiếng trên mạng.
Khương Di Quân và Lăng Thiên Long đáp máy bay trở về.
Khi lên chuyến bay, họ phát hiện mọi người trên máy bay đều vui vẻ, tết cũng không vui như vậy.
Thế này là sao?
Cô ta rất tò mò.
“Chiến thần Côn Luân lại lần nữa giương cao thanh danh nước Đại Hạ ta đó! Trận chiến ở Giang Bắc thật sự quá hả giận!”
Có người kích động hô to.
“Khoan... Cái gì? Chiến thần Côn Luân?”
Sắc mặt Khương Di Quân thay đổi rõ rệt.