“Thứ nhất, lập tức thả mẹ tôi về.”
“Thứ hai, sau khi con tôi ra đời, nick cho tôi sẽ đánh tới cổng Diệp gia, để cho tất cả các người phải ăn năn vì những tội ác đã gây ra cho mẹ tôi!”
“Thứ ba, tôi sẽ gϊếŧ Diệp Thần trước mặt ông!”
Sau khi Diệp Quân Lâm nói xong ba điều này, Diệp Lăng Thiên sốc nặng.
Khó tin nhìn Diệp Quân Lâm.
Kiêu ngạo!
Thật kiêu ngạo!
Ở trước mặt ông ta, lại dám nói ra những lời huênh hoang như vậy.
Còn muốn ở trước mặt mình gϊếŧ chết Diệp Thần?
Nực cười!
Nực cười cực kỳ!
“Điều đầu tiên, tôi không muốn nói gì cả. Nhưng điều thứ hai, cậu muốn đánh tới Diệp gia, bắt tất cả chúng tôi phải ăn năn?”
Diệp Lăng Thiên cười.
Đây chính là thế gia đứng đầu Đại Hạ.
Lịch sử trên nghìn năm.
Ai có thực lực này chứ?
Chỉ dựa vào một thằng ranh con hơn hai mươi tuổi?
Anh có khả năng này không?
“Đúng, không sai! Tôi sẽ thực hiện giấc mơ của mẹ, đứng trước mặt tất cả người Diệp gia nói với ông: ông không xứng với mẹ tôi! Tôi sẽ làm cho tất cả các người phải hối hận! Điện mẹ tôi nói với tất cả các người: con trai của bà quân lâm thiên hạ!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
“Ha ha ha ha ha… Dựa vào cậu? Được được được, tôi chờ!”
“Với cả, cậu muốn gϊếŧ Thần Nhi của tôi? Nói cho cậu biết không có khả năng đâu!”
Diệp Lăng Thiên cười to nói.
Có ông ta ở đây, ai dám động đến Diệp Thần?
“Yên tâm đi, người tôi muốn gϊếŧ ông không giữ nổi đâu!”
Trong mắt Diệp Quân Lâm hiện lên một tia lạnh lẽo.
Từ khi Diệp Thần xuất hiện trong hôn lễ của anh, con đường của Diệp Thần đã thuộc tập xác định rồi.
Sẽ không sống được đâu!
Chỗ quan tài và vòng hoa Diệp Thần mang đến trong hôn lễ, Diệp Quân Lâm không cho người vứt đi.
Bởi vì anh muốn cho Diệp Thần dùng.
“Tốt tốt tốt, có dũng khí!”
“Thời gian cụ thể thì sao? Tôi không muốn chờ cậu quá lâu đâu!”
Diệp Lăng Thiên cười lạnh nói.
“Khoảng một năm, khoảng một năm sau sau khi con tôi ra đời, tôi tuyệt đối đánh tới cửa Diệp gia!”
“Được được được, vậy tôi sẽ đánh cược với cậu một phen! Một năm sau, nếu cậu có thể bước vào cửa Diệp gia nửa bước, tôi sẽ hối hận xin lỗi vì chuyện đã làm năm đó, tôi sẽ quỳ gối trước mặt mẹ con cậu sám hối!”
“Muốn tôi sám hối, chỉ có một cách, đó chính là dựa vào thực lực! Nếu không, cho dù cậu có gϊếŧ tôi, cũng sẽ không được nhìn thấy chút sám hối nào của tôi đâu!”
Diệp Lăng Thiên và Diệp Quân Lâm đánh cuộc một năm.
Trong mắt ông ta, Diệp Quân Lâm dù có mạnh đến đâu cũng không có năng lực bước vào cửa lớn Diệp gia một bước.
“Được, nói rồi đó.”
Diệp Quân Lâm gật đầu.
Diệp Lăng Thiên cười lạnh nói: “Nếu như cậu không có năng lực bước vào cửa lớn Diệp gia, cũng đừng trách tôi tàn nhẫn.”
“Yên tâm, nếu Diệp Quân Lâm tôi không thể bước vào cửa Diệp gia của ông, tôi sẵn sàng đi chết!”
“Vậy tốt thôi, tôi ở Diệp gia chờ cậu!”
Sau khi đánh cược xong, Diệp Lăng Thiên liền rời khỏi Giang Bắc.
Ông ta đã không cần lo lắng Diệp Quân Lâm sẽ nói bí mật này ra ngoài nữa.
Qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi vừa rồi, ông ta cảm thấy đã đoán được tính tình Diệp Quân Lâm rồi.
Đó là một người kiêu ngạo, nhưng phải nói là thực sự kiêu ngạo đến tận xương tủy.
Anh sẽ không bao giờ lấy bí mật của ông ta để tạo điều.
Loại chuyện này trước tính cách cao ngạo, chính là sự sỉ nhục.
Hơn nữa Diệp Lăng Thiên đã đưa ra cuộc hẹn một năm, các kiểu khích tướng đều dùng.
Ông ta dám khẳng định Diệp Quân Lâm tuyệt đối sẽ để lộ chút xíu bí mật nào của ông ta.
Diệp Lăng Thiên cười lạnh nói: “Đây chính là sự chênh lệch giữa cậu ta và Thần Nhi của tôi! Chúng tôi tuyệt đối không bao giờ để ý đến những thứ viển vông này! Chỉ cần có lợi cho chúng tôi, chúng tôi sẽ không từ thủ đoạn đi làm!”
“Những người làm những điều lớn lao không quan tâm đến những chi tiết nhỏ!”
“Diệp Quân Lâm, cậu mãi mãi không làm được gì lớn lao!”
“Một năm sau, tôi ở cửa lớn Diệp gia nhìn bộ dạng khốn khổ của cậu nằm trên mặt đất!”