Diệp Lăng Thiên nhìn người vẫn rất chuẩn.
Diệp Quân Lâm thực sự là một người cao ngạo đến tận xương tủy.
Anh không thèm làm loại chuyện lấy bí mật đi uy hϊếp Diệp Lăng Thiên.
Giải quyết sự việc phải dựa vào bản lĩnh thật sự!
Diệp Lăng Thiên chính là nhìn trúng điểm này, mới bày ra chuyện đánh cược.
Trong mắt ông ta, Diệp Quân Lâm còn quá trẻ, nhất thời kích động đã đồng ý cuộc đánh cược của ông ta.
Nhưng không ngờ rằng mấy mánh khóe của ông ta Diệp Quân Lâm đều rõ ràng.
Diệp Lăng Thiên cũng “giữ lời hứa”, thả Chu Oánh Oánh về.
Hơn nữa còn lan truyền chuyện ông ta và Diệp Quân Lâm đang cuộc khắp nơi.
Cả Đại Hạ đều biết Diệp Lăng Thiên và Diệp Quân Lâm có một trận đánh cược.
Danh tiếng của Diệp tộc Kinh Thành cũng nhảy lên.
Dù sao thì bọn họ đã quang minh chính đại cho con riêng một cơ hội khiêu chiến!
Đây là điều chưa từng có!
Theo lý mà nói, những gia tộc giàu có có con riêng như vậy đem giấu còn không kịp.
Theo suy nghĩ trước kia, con riêng đều sẽ bị gϊếŧ chết.
Nhưng Diệp tộc Kinh Thành lại ngược lại!
Chẳng những thừa nhận sự tồn tại của đứa con ngoài giá thú này, còn cho anh cơ hội khiêu chiến.
Điều này thể hiện khí thế của thế gia đứng đầu Đại Hạ.
Diệp Lăng Thiên đưa ra cuộc đặt cược lại được vô số người khen ngợi.
Có được khí thế như vậy mới có thể trở thành gia chủ.
Ngay cả các lão cao tuổi chức cao trong Diệp tộc cũng rất tán thưởng cách làm này của Diệp Lăng Thiên, khen ngợi ông ta rất cao.
Ai cũng không nghĩ rằng đứa con riêng Diệp Quân Lâm này xuất hiện lại có lợi cho Diệp Lăng Thiên.
Đặc biệt là rất có lợi cho chuyện ngồi ở vị trí gia chủ.
Ngay cả Diệp Lăng Thiên cũng không ngờ tới, sẽ có chỗ dùng tốt như thế.
Đôi khi những điều xấu không nhất thiết phải là một điều xấu, nó phụ thuộc vào cách bạn đối phó với chúng.
Diệp Lăng Thiên và Diệp Quân Lâm đánh cược vẫn không ngừng được lan truyền, giới thượng lưu ở các khu vực lớn ai ai cũng biết.
Cái tên Diệp Quân Lâm cũng được mọi người biết đến.
Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Quân Lâm ngu ngốc.
Không thể nghi ngờ, Diệp Quân Lâm đang lấy trứng chọi đá.
Anh lấy cái gì đấu với Diệp gia?
Trong lòng không tự hiểu được sao?
Một thằng nhãi ranh chưa mọc hết tóc vậy mà đi khiêu chiến thế gia đứng đầu Đại Hạ.
Mọi người đều biết, muốn bước vào cửa lớn Diệp tộc Kinh Thành, là có tiêu chuẩn nghiêm khắc.
Quân thương chính võ bốn lĩnh vực phải có thành tựu lớn mạnh, có thể làm cho trên dưới Diệp gia đều tán thành.
Quân, ít nhất là tướng lĩnh biên cương.
Thương, ít nhất là chuyên gia trong giới kinh doanh.
Chính, ít nhất là một ông lớn.
Võ, ít nhất là đánh vào Diệp gia.
Bốn điều kiện này chỉ cần đáp ứng một trong số đó.
Nhưng đều quá khó, quá khó.
Trong mắt mọi người, trước mắt Diệp Quân Lâm đã có chút thành tích trong kinh doanh.
Nhưng một tập đoàn Vân Đình ở trong mắt Diệp gia xa chẳng đủ nhìn.
Nếu như có thể mở rộng gấp mười lần mấy chục lần trở lên, có lẽ còn có cơ hội.
Nhưng một năm ngắn ngủi, làm sao có thể?
Tất cả không ai sẽ đi tin Diệp Quân Lâm có thể khiêu chiến thành công, dựa vào thực lực của mình bước vào cửa lớn Diệp gia.
Nhưng ai có thể ngờ rằng.
Ngược lại, lĩnh vực kinh doanh là khâu yếu nhất của Diệp Quân Lâm.
Quân sự và chính trị không cần phải nói nhiều.
Chiến thần trấn quốc của Đại Hạ!
Về mặt võ, càng không cần phải nói nhiều.
Được mài giũa trong hai nghìn trận chiến quyết liệt trong vòng sáu năm.
Có thể nói là đánh bật hết tất cả!
Thậm chí trước mắt mà nói, căn bản không cần anh ra tay.
Thuộc hạ của anh quá nhiều cao thủ.
Sau khi Chu Oánh Oánh trở về, nhìn Diệp Quân Lâm, bà phức tạp nói: “Con trai, con không nên như vậy! Con đồng ý với ông ta chính là trúng kế của ông ta đó!”
“Ông ta biết tính cách của con cho nên mới lấy chuyện này ra trói buộc con á!”
“Mẹ, không sao đâu ạ! Ông ta trù tính là không sai, nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ rằng con thật sự có thực lực này!”
“Mẹ, mẹ yên tâm, giấc mơ của mẹ con sẽ giúp mẹ thực hiện!”