“Tôi không đối phó nó, nhưng không có nghĩa là những người khác trong Diệp gia không đối phó nó!”
Diệp Lăng Thiên từ chối một cách biến tướng.
“Diệp Lăng Thiên! Nếu ông không đáp ứng, tôi sẽ nói ra bí mật kia của ông!”
Chu Oánh Oánh đột nhiên hét lớn.
“Bà...”
Lần này, giọng điệu của Diệp Lăng Thiên ở đầu dây bên kia đột nhiên thay đổi.
“Chu Oánh Oánh, hay cho câu bà nói yêu tôi cả đời, mãi mãi giữ bí mật này cho tôi! Vậy mà lại muốn nói ra! Bà là đồ hèn hạ!”
Diệp Lăng Thiên tức giận nói.
“Không, vì mạng của con trai tôi, tôi bất chấp! Hoặc là buông tha cho thằng bé, hoặc là tôi nói ra cái kia!”
Chu Oánh Oánh hoàn toàn bị bức ép.
“Được được được, tôi đáp ứng bà! Tha mạng cho nó! Nhưng có một vấn đề, nếu lần sau bà lại lấy bí mật này để đe dọa tôi thì phải làm sao?”
Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Tôi cam đoan sẽ không đe dọa ông, chỉ lần này thôi.”
Diệp Lăng Thiên trầm giọng nói: “Không, giờ tôi phát hiện chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật!”
“Oành!”
Thân thể Chu Oánh Oánh run lên, cả người hoảng hốt.
“Như vậy đi, một mạng của bà đổi lấy một mạng của Diệp Quân Lâm! Chờ sau khi Diệp Quân Lâm không làm sao, tôi sẽ cho người tới đón bà trở về Kinh Thành!”
Diệp Lăng Thiên tuyệt đối không cho phép bí mật này bị tiết lộ ra ngoài.
Trước đây không quan tâm tới.
Là bởi vì Chu Oánh Oánh quá yêu ông ta.
Bà thà chết cũng muốn bảo vệ bí mật của ông ta.
Nhưng mà hiện tại đã có thêm một Diệp Quân Lâm, tình hình đã khác.
Cho nên Chu Oánh Oánh nhất định phải chết.
“Được, tôi đồng ý với ông!”
Chu Oánh Oánh vì đổi lấy mạng cho Diệp Quân Lâm, bất chấp tất cả.
...
Trong sơn trang Giang Bắc.
Nhìn mấy trăm cao thủ vây quanh mình, Diệp Quân Lâm mỉm cười.
“Vốn dĩ hôm nay là ngày cưới của tôi, tôi không muốn thấy máu! Nhưng ai đó muốn ép tôi! Vậy tôi đành phải đại khai sát giới!”
Diệp Quân Lâm thản nhiên nói.
Diệp Thần cười cười nói: “Diệp Quân Lâm, tôi thực phục sự bình tĩnh trên người anh đó! Đã đến lúc này rồi, còn dám nói những lời ngông cuồng?”
“Còn về cái ngày này, là tôi cố ý chọn cho anh đấy!”
“Đêm tân hôn sáu năm trước, anh bị người ta bẻ gãy tứ chi ném ra đường, 6 năm sau, đêm tân hôn anh lại bị người ta đánh chết! Ha ha ha… Mọi thứ đều là định mệnh cả!”
Diệp Thần càn rỡ cười to nói.
Diệp Nguyên cũng rất tức giận.
Biếи ŧɦái!
Quá biếи ŧɦái.
Tùy tùng bên cạnh Diệp Thần cũng cười to nói: “Nhóc con, Có mang vòng hoa, bia mộ và quan tài chúng tao cho mày tới không? Đó đều là những thứ dày công tỉ mỉ chuẩn bị cho mày cả đấy!”
Vẻ mặt Diệp Quân Lâm bình tĩnh, anh lên tiếng nói: “Diệp Thần, sai lầm lớn nhất của cậu chính là tự mình đến Giang Bắc!”
“Ồ? Sai lầm?”
Diệp Thần nghi hoặc nói.
“Bởi vì cậu sẽ chết!” Cho dù hôm nay là ngày cưới của tôi, tôi cũng phải vì cậu mà phá lệ, dính chút máu tanh!”
Diệp Quân Lâm đã có quyết tâm nhất định gϊếŧ.
Diệp Thần nhất định phải chết!
“Người đâu...”
Diệp Thần vừa định ra lệnh.
Nhưng hắn nhận được một cuộc gọi.
“Cái gì? Hả? Tại sao chứ? Vâng... Con hiểu… Cha...”
Sau khi Diệp Thần cúp điện thoại, hắn nhìn Diệp Quân Lâm với vẻ khó tin.
“Thần thiếu gia? Hạ lệnh đi!”
Diệp Đông Long thúc giục nói.
Nào biết Diệp Thần phất phất tay nói: “Lui ra hết đi! Diệp Quân Lâm không gϊếŧ nữa!”
“Hả?”
Quyết định này khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Thế mà không gϊếŧ Diệp Quân Lâm.
“Tốt, Diệp Quân Lâm coi như anh gặp may! Hôm nay tôi không gϊếŧ anh! Diệp Nguyên cũng cho anh đó!”
Diệp Thần rất buồn bực nói.
Hắn không rõ vì sao cha lại không gϊếŧ Diệp Quân Lâm.
Ra lệnh cho hắn, còn không giải thích.
“Vậy không được! Cậu không gϊếŧ tôi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tha cậu!”
Diệp Quân Lâm sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm Diệp Thần.