“Quân Lâm...”
Nhìn bóng lưng Diệp Quân Lâm rời đi, Chu Oánh Oánh đứng sững tại chỗ.
Không được!
Mình không thể để Quân Lâm đi dâng mạng vô ích thế được.
Chu Oánh Oánh cũng lập tức rời đi, không biết đi đâu.
Sơn trang Giang Bắc.
Thì ra đây là nhà của Thẩm gia giàu nhất, nhưng mà bọn họ đã sớm chuyển đi.
Hiện tại Diệp Thần ở chỗ này.
Trong căn phòng to lớn.
Diệp Thần đang hưởng thụ rượu ngon.
Khác với tính nết như đàn bà của hắn, hắn thích nhất là rượu mạnh.
Hắn rất hưởng thụ cảm giác rượu mạnh sau khi vào cổ họng hóa thành một đoàn lửa.
“Hô, sảng khoái!”
Hắn dốc ngược ly rượu mạnh.
“Tí tách, tí tách...”
Trước mặt Diệp Thần có từng giọt máu tươi từ phía trên nhỏ xuống.
Tạo thành một vũng lớn trên mặt đất.
Diệp Nguyên bị treo ngược trên mái nhà.
Toàn thân ông ta toàn thân là máu...
Vừa rồi, Diệp Thần rạch một lỗ trên người ông ta, máu tươi chảy không ngừng.
Nếu tiếp tục không có cách xử lý, Diệp Nguyên sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
“Đại quản gia, hy vọng ông có thể chống cự được đến lúc Diệp Quân Lâm tới đó!”
Diệp Thần cười to nói.
Đồng thời, hắn đổ ít rượu lên vết thương của Diệp Nguyên.
“Ách a...”
Diệp Nguyên phát ra từng trận kêu thảm thiết như gϊếŧ heo.
“Cậu...”
Sắc mặt Diệp Nguyên trắng bệch như tờ giấy, cố nén ra một từ từ kẽ răng.
Diệp Thần này thật sự chính là thằng biếи ŧɦái.
“Thần thiếu gia, Diệp Quân Lâm thật sự sẽ tới sao?”
Diệp Đông Long hỏi.
Diệp Thần gật gật đầu: “Ừ, không sai. Tôi nhìn người rất chuẩn, Diệp Quân Lâm người này quá trọng tình nghĩa. Trong mắt tôi và cha, cái thứ gọi là trọng tình trọng nghĩa hoàn toàn chính là khuyết điểm, nó sẽ trở thành gánh nặng cho con người, thời khắc mấu chốt sẽ lấy mạng của chính người đó!”
Đây là một khái niệm mà Diệp Lăng Thiên vẫn luôn dạy Diệp Thần, ngàn vạn lần không được coi trọng tình nghĩa, thời khắc quan trọng phải vứt bỏ hết tất cả, để bản thân vô tình tuyệt tình, như vậy mới có thể làm chuyện lớn.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Diệp Lăng Thiên có thể vứt bỏ mẹ con Chu Oánh Oánh.
Đây là nguyên tắc Diệp Lăng Thiên làm việc.
Thời điểm quan trọng có thể từ bỏ tất cả mọi thứ.
Chứ đừng nói là Chu Oánh Oánh và Diệp Quân Lâm, người không quan trọng trong lòng ông ta.
Đây là những trở ngại trên con đường phía trước của ông ta, ông ta đương nhiên sẽ đá ra.
“Cũng đúng! Nếu Diệp Quân Lâm không trọng tình nghĩa, căn bản sẽ không đến, càng không chết.”
Diệp Đông Long cười nói.
Diệp Thần gật gật đầu: “Ừ, không sai, chính là cái lý này. Anh ta không đến, tuyệt đối sẽ không sao.”
“Diệp Thần, cậu quá nham hiểm! Muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Quân Lâm thiếu gia ra tay với cậu, từ đó gϊếŧ cậu ấy!”
Diệp Nguyên mắng to.
Nụ cười Diệp Thần sâu hơn: “Loại con hoang đó không có khả năng bước vào Diệp gia, nhưng hiện tại có quá nhiều quá nhiều người biết đến anh ta. Từng giây từng khắc đều có người dõi mắt theo! Tôi lại không thể tùy tiện ra tay gϊếŧ chết, nên chỉ có thể chọc giận anh ta thôi!”
“Cậu... Khụ khụ khụ...”
Vì kích động, Diệp Nguyên chảy càng nhiều máu.
Vết thương trên người khiến thần kinh ông ta đau đớn, làm cho ông ta phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp.
“Nhịn thêm chút đi, Diệp Quân Lâm sẽ nhanh tới thôi. Đến lúc đó các người cùng nhau xuống địa ngục, sẽ không có đau đớn nữa.”
Diệp Thần lại cầm lấy con dao tây, cắt từng vết thương trên người Diệp Nguyên.
“Phụt!”
Rất rõ ràng, máu tươi của Diệp Nguyên bị treo ngược chảy nhanh hơn nhiều.
Diệp Nguyên đã không thể chống đỡ được lâu nữa rồi.
Trước khi máu chảy khô, có thể sẽ bị đau đến chết mất.
“Rầm!”
“Diệp Thần tôi tới rồi!”
Lúc này, cửa lớn sơn trang đột nhiên bị đập tan, bên ngoài có giọng nói truyền đến.
“Ha ha ha, Thần thiếu gia quả nhiên đoán chuyện như thần, Diệp Quân Lâm quả nhiên tới chịu chết rồi!”
Diệp Đông Long cười nói.
“Haiz!”
Diệp Nguyên thở dài.
Thằng nhóc này không nên đến đâu.