Bá đạo trực tiếp.
Không che giấu!
Hắn là thái tử gia của thế gia đứng đầu Đại Hạ.
Ngay cả thế gia đứng thứ hai cũng nằm trong tay hắn.
Cả Đại Hạ ai dám chọc hắn?
Cho nên hắn làm việc không kiêng nể gì.
Không để bất kỳ ai vào mắt.
Đặc biệt là ở Giang Bắc.
Ai có thể làm gì được hắn?
Một đám cưới, hắn có gì mà không dám làm ầm ĩ?
“Haiz!” .
Diệp Trấn Lân thở dài, yên lặng lui ra phía sau.
Thuyết phục thì không nghe.
Còn cách nào nữa chứ?
Đây không phải là muốn chết sao?
“Chu Oánh Oánh, cô còn không quỳ xuống?”
Mấy người Ngô Mộc Lan hô to.
Diệp Quân Lâm và hai nhà Lý Triệu có thể cất cánh mà bay hay không là dựa vào cái quỳ của Chu Oánh Oánh.
Vì vậy, họ lo lắng hơn bất cứ ai khác.
Dù sao thì, nó liên quan đến lợi ích của chính họ.
Chu Oánh Oánh hít sâu một hơi, lúc vừa muốn quỳ xuống, một bàn tay lớn đỡ lấy bà.
“Mẹ của Diệp Quân Lâm tôi sẽ không quỳ trước bất kỳ người nào! Cho dù là trời đất cũng không được!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
“Còn chuyện tôi quỳ xuống cho cậu, càng không có khả năng! Nếu giờ cậu quỳ xuống trước tôi, về sau có lẽ tôi còn có thể tha cho cậu một mạng!”
Lời không khiến người kinh ngạc chết không yên.
Diệp Quân Lâm vừa nói ra lời này.
Toàn trường bị sốc nặng.
Mỗi người đều nhìn anh một cách đáng kinh ngạc.
Đây rõ ràng là kɧıêυ ҡɧí©ɧ Diệp Thần chứ gì nữa?
Còn muốn Diệp Thần quỳ xuống trước anh?
Đùa nhau đấy à?
Điên rồi đi!
“Ha ha ha ha...”
Diệp Thần đột nhiên bật cười.
“Tốt, có chút khí phách! Nói chính xác là kiêu ngạo và thiếu hiểu biết. Anh căn bản không ý thức được Diệp gia cường đại cỡ nào cùng với nguy hiểm anh sắp gặp phải là gì, cho nên người không biết không sợ hãi.”
Diệp Thần cười lạnh nói.
Về phần đám người Ngô Mộc Lan, bọn họ đều phải thất vọng.
Cơ hội thăng tiến sắp vuột mất rồi...
Rõ ràng đều nằm trong một khoảng thời gian ngắn của Diệp Quân Lâm.
Anh cứng rắn thả đi mất rồi.
“Diệp Thần thiếu gia cầu xin cậu cho thêm một cơ hội đi? Chúng tôi quỳ xuống cho cậu được không? Chúng tôi sau này sẽ dạy dỗ Diệp Quân Lâm thật tốt mà.”
Đám người Ngô Mộc Lan khẩn cầu nói.
Họ không muốn cơ hội trôi qua như thế này.
Diệp Thần nhìn Diệp Quân Lâm cười nói: “Anh thấy chưa? Tất cả họ đều hợp lý hơn anh.”
“Nhưng mà tôi nói cho anh biết cơ hội chỉ có một, tôi đã cho qua, vậy thì không có nữa.”
Kết quả này đối với hai nhà Lý Triệu mà nói, không thể chấp nhận được.
Thất vọng!
Thất vọng vô cùng!
Diệp Quân Lâm mẹ nó có phải là con lừa ngu xuẩn không vậy.
Cơ hội tốt như vậy mà lại từ chối?
Làm bộ làm tịch cái quái gì chứ?
Chết đòi sĩ diện, sống mang phải vạ.
Diệp Thần cười nói: “Diệp Quân Lâm, anh thật sự là có khí khách đó, nhưng mà anh vẫn sẽ quỳ dưới chân tôi mà thôi.”
“Diệp Thần, hôm nay là ngày cưới của ông, tôi không so đo với quá nhiều với cậu, mau chóng đi ngay!”
Diệp Quân Lâm cố gắng đè thấp tuyến giọng, nói với Diệp Thần.
Nếu không phải là ngày cưới, anh tuyệt đối sẽ xé nát Diệp Thần trước mặt mọi người.
Đám cưới của anh và Lý Tử Nhiễm đã có một lần tiếc nuối.
Anh không muốn hối tiếc lần thứ hai.
Cho nên trước tiên tha cho Diệp Thần một mạng trước.
Đợi thời điểm thích hợp tính sổ một thể.
“Diệp Quân Lâm, sao cậu lại đuổi Diệp thiếu đi chứ? Có phải cậu bị bệnh rồi không?”
Đám người Ngô Mộc Lan đương nhiên không dám đắc tội Diệp Thần.
“Ài, hôn lễ này tôi vốn không thích hợp tham gia. Tôi chỉ là đến xem thôi, cũng mang tặng một món quà lớn!”
Diệp Thần ra lệnh nói: “Người đâu, mang quà lên cho tôi!”
Diệp Thần nhìn Diệp Quân Lâm, cười nói: “Đây là món quà tôi tỉ mỉ chuẩn bị cho anh, hy vọng anh sẽ thích nó!”
Một chiếc xe đi vào.
Tất cả những thứ được nâng xuống từ xe đều được chuyển đến địa điểm tổ chức đám cưới.
“Oành!”
Sau khi nhìn thấy món quà Diệp Thần mang tặng, sắc mặt mọi người đại biến.
Nhất là Diệp Quân Lâm...