Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1124: Đồ Khốn Đó Chỉ Có Thể Ở Sau Lưng Con Trai Mẹ, Thấp Bé Ngước Nhìn.

Long Ngạo Tình liên tục gật đầu: “Thằng con hoang này không phải có bản lĩnh sao? Tôi ngược lại muốn xem xem nó có thể lợi hại đến trình độ đó không? Có thể dựa vào thực lực của mình bước vào Diệp gia hay không?”

“Tôi nghĩ nếu đem so với Diệp Thần nhà mình, nó vẫn còn kém xa.

“Nhưng mà khiêm tốn làm việc, yên lặng phấn đấu, ngược lại có khả năng bước vào cửa lớn Diệp gia ta!”

Diệp Lăng Thiên nói.

Đứa con riêng này có kém đến đâu, nhưng chung quy chảy xuôi dòng máu của ông ta.

Cốt nhục của ông ta có thể kém sao?

“Không thể nào đâu! Diệp Quân Lâm đã ngang ngược lắm rồi, anh ta không để một ai vào mắt cả! Kể cả Diệp gia, anh ta cũng không coi ra gì!”

Lúc này, Diệp Thần về đến nơi.

“Cái gì? Ngay cả Diệp gia cũng không để vào mắt?”

Diệp Lăng Thiên và Long Ngạo Tình kinh ngạc nói.

Từ khi bọn họ có nhận thức, trong khái niệm của bọn họ, Diệp gia chính là hoàng đế trong toàn bộ thế gia hào môn của Đại Hạ.

Tuyệt đối sẽ không có bất kỳ kẻ nào không dám không để Diệp gia vào mắt.

Nếu có thì hoặc là đầu óc bị bệnh, hoặc là không sợ chết.

“Thần Nhi, thằng con hoang đó thật sự nói như vậy?”

Long Ngạo Tình hỏi.

“Cha, mẹ, kỳ thật ngay từ đầu con đã biết chuyện của anh ta rồi, con chỉ là không nói cho hai người biết mà thôi. Anh ta đã từng kɧıêυ ҡɧí©ɧ Diệp gia không chỉ một lần, thậm chí anh ta còn nói chuyện kɧıêυ ҡɧí©ɧ Diệp gia qua điện thoại với con.”

Ngày khi Diệp Thần nói ra lời này, Diệp Lăng Thiên và Long Ngạo Tình lập tức hỏi: “Cái gì? Nó thế nhưng lại đã gọi điện cho con?”

“Vâng! Con không ngờ là anh ta sẽ liên lạc với tôi. Con còn tưởng anh ta muốn xin lỗi, nào ngờ anh ta lại ra lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ con, cảnh báo con. Còn bảo con nói với cha là anh ta cùng Chu Oánh Oánh vẫn sống rất tốt, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ đánh tới Diệp gia, đến lúc đó để cho các người có hối hận cũng không kịp...”

Diệp Thần nói lại những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ gần đây của Diệp Quân Lâm.

“Oành!”

Sau khi nghe xong.

Diệp Lăng Thiên trực tiếp nổi giận.

“Rầm!”

Ông ta đấm vào tường.

“Răng rắc răng rắc”

Lập tức, trên tường xuất hiện vết nứt dày đặc như mạng nhện.

“Làm càn! Quá càn rỡ rồi! Tôi chưa từng thấy người nào cuồng vọng như vậy!”

“Vốn định đi cửa sau, không đủ tư cách, cũng để cho nó bước vào Diệp gia! Không nghĩ tới nó lại còn không thèm để ý tới Diệp gia? Còn muốn đánh tới Diệp gia, làm cho chúng ta hối hận?”

Diệp Lăng Thiên gần như là gầm thét.

Long Ngạo Tình cũng tức giận đến cực điểm: “Thằng con hoang này không chỉ kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thần Nhi nhà mình, còn muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Diệp gia? Nó có cái trình độ gì? Cái khác không nói, chỉ với thành tích nào đó Thần Nhi ngẫu nhiên làm ra đã là thứ mà nó phải dùng cả đời mới có thể đạt được!”

“Đời này thằng con hoang đó chỉ có thể ở sau lưng Thần Nhi nhà mình, thấp bé mà ngước nhìn!”

Diệp Lăng Thiên phụ họa nói: “Chính xác, nó có lợi hại đến đâu cũng chỉ là ở dưới chân Thần Nhi cố gắng vật lộn mà thôi.”

Kiêu ngạo lớn nhất đời này của Diệp Lăng Thiên chính là Diệp Thần.

Theo cách nói của các bô lão trong Diệp gia, Diệp Lăng Thiên đã sinh ra thiên tài đầu tiên của Diệp gia trong nghìn năm tới đây.

Đứa con riêng Diệp Quân Lâm so được với Thần Nhi của ông ta?

Có gì để so sánh?

Không có gì cả!

Diệp Thần cười cười: “Cha, mẹ hai người đừng tức giận! Con chỉ là coi Diệp Quân Lâm là con chó hoang vô dụng sủa điên cuồng mà thôi!”

Hai người hài lòng gật gật đầu.

“Cha, mẹ hai người yên tâm, chuyện này con sẽ tự mình giải quyết!”

“Con sẽ chứng minh cho hai người xem! Lúc trước, cha đã vứt bỏ mẹ con bọn họ là hoàn toàn đúng! Một đứa con hoang như anh ta chẳng có gì là giỏi cả! Con chính là mạnh hơn anh ta!”

Diệp Thần hô to.

“Được, đây mới là con trai cha! Không phải không phải loại con hoang gì đó có thể so sánh được!”

Diệp Lăng Thiên rất là vui mừng.

“Yên tâm đi ạ, cha, chờ con gặp được anh ta, con sẽ cho anh ta biết cái gì gọi là cường đại, con muốn khiến cho anh ta phải tự ti đến mức không cách nào sinh tồn trên đời này nữa!”

Trong mắt Diệp Thần hiện lên một tia lạnh lẽo.