“Tôi không nghĩ có gì là sai! Danh dự khẳng định không quan trọng bằng tính mạng con người, huống chi còn là máu mủ của ông chủ! Bất luận các người nói thế nào đi nữa, trên người nó vẫn luôn chảy xuôi dòng máu của ông chủ!”
Vẻ mặt Diệp Nguyên không chịu khuất phục.
“Tôi gϊếŧ chết ông!”
Long Ngạo Tình nổi giận nói.
“Soạt!”
Long Ngạo Tình rút ra một thanh trường đao trong thư phòng, đột nhiên bổ về phía Diệp Nguyên.
Diệp Nguyên nhắm mắt lại, ông ra đã chuẩn bị tốt cho cái chết rồi.
“Không được!”
Diệp Lăng Thiên lập tức ngăn cản Long Ngạo Tình.
Diệp Nguyên cười cười.
Bởi vì ông ta quá hiểu Diệp Lăng Thiên.
Ông ta không phải là một người lương thiện.
Ông ta là kiêu hùng tâm địa độc ác, vô tình vô nghĩa.
Bằng không làm sao có thể tự tay vứt bỏ cốt nhục ruột thịt của mình trong rừng sâu núi thẳm?
Ông ta ngăn cản Long Ngạo Tình gϊếŧ mình không phải là vì tha cho mình một mạng.
Bình thường Diệp Lăng Thiên cho tới nay chưa từng coi bọn họ là người, chỉ coi bọn họ là đám đầy tớ thấp bé mà thôi.
Thậm chí muốn gϊếŧ thì gϊếŧ...
“Tại sao không để tôi gϊếŧ ông ta? Loại đầy tớ hèn hạ này giữ lại có ích gì?”
Long Ngạo Tình giận dữ nói.
“Bà gϊếŧ ông ta, chúng ta làm sao giải thích với cha, làm sao giải thích cho Diệp gia nữa đây?”
Diệp Lăng Thiên nói.
Diệp Nguyên cười.
Quả nhiên giữ lại ông ta là vì ông ta có ích.
Muốn đẩy ông ta ra chịu tội...
Sắc mặt bLong Ngạo Tình biến đổi, gật gật đầu nói: “Quả thật phải cho Diệp gia một lời giải thích! Với những gì đã xảy ra, chúng ta chỉ có thể đối mặt! Đến lúc đó Diệp gia hỏi tội, giao ông ta ra! Để ông ta chịu bộ luật hình sự tàn khốc nhất của Diệp gia!”
“Đúng vậy, không sai! Ông ta vi phạm gia quy của Diệp gia! Ông ta không thể sống, ông ta phải trả giá cho cách hành động của mình.”
Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Nguyên một cái.
“Không được, cục tức này tôi không nuốt trôi!”
Long Ngạo Tình rất tức giận.
“Vậy thì chém hai tay ông ta!”
Trong con ngươi Diệp Lăng Thiên hiện lên sát ý khát máu.
“Phập!”
“Phập!”
Long Ngạo Tình giơ đao chém xuống, hai dòng máu tươi bắn ra.
“Ách a...”
Lập tức, tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của Diệp Nguyên truyền ra.
Diệp Lăng Thiên an ủi nói: “Ngạo Tình, cục tức của bà đã tan hết chưa? Nếu vẫn chưa, vậy chặt tiếp chân của ông ta đi?”
Trong mắt loại gia tộc lớn như này, mạng người chỉ như cỏ rác.
Hơn nữa loại người hầu này, lại càng thấp hèn.
“Tôi hết tức rồi, kế tiếp con khốn kia và thằng con hoang đó xử lý thế nào đây?”
Long Ngạo Tình hỏi.
“Giờ tôi thật muốn xông tới gϊếŧ chết hai cái người này! Nhưng đâu được đâu, hiện tại có quá nhiều người biết, nếu lúc này gϊếŧ bọn họ, Diệp gia ta sẽ bị chê cười chết mất.”
Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ thở dài nói.
Long Ngạo Tình gật gật đầu: “Ừm, lúc này không thể gϊếŧ bọn họ, bao nhiêu cặp mắt nhìn thế kia. Không chỉ có Đại Hạ, sợ là cả phương Đông đều đang nhìn Diệp gia chúng ta! Làm không tốt chính là tạo ra scandal!”
“Vậy có thể làm gì bây giờ?”
Diệp Lăng Thiên thập phần ưu sầu.
“Thật sự không được, hay là đón người đó về Diệp gia đi! Như vậy tương đối ổn thỏa!”
Một người làm nói.
Ông ta vừa nói xong, đã bị Long Ngạo Tình tát bà cái vào mặt.
“Ông đang nói cái gì thế? Đón thằng con hoang đó về?”
Long Ngạo Tình tức quát.
“Nó có tư cách gì đến Diệp gia? Nó là một thằng con hoang! Có thể bước vào cửa chính Diệp gia sao? Tôi nhất quyết không đồng ý! Tôi nghĩ Diệp gia cũng sẽ không ai đồng ý đâu!”
Ngay cả Diệp Lăng Thiên cũng phụ họa nói: “Ừ, không sai. Đời này bất luận như thế nào nó cũng không có tư cách bước vào cửa lớn Diệp gia!”
“Thậm chí có dựa vào thân phận này của tôi muốn bước vào Diệp gia tôi cũng không chấp nhận!”
“Nó muốn bước vào Diệp gia? Có thể! Lấy thực lực để nói chuyện! Làm được đến mức khiến cho cả Diệp gia đều tán thành, mới có thể bước vào cửa lớn Diệp gia!”