Trong mắt Dương Hiệu, Diệp Quân Lâm tuyệt đối không dám chống lại Diệp gia.
Đối với những điều bọn họ làm chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Có bất bình cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà nuốt vào trong bụng.
Nhưng không ngờ rằng anh vậy mà ra tay thật.
“Rầm!”
Diệp Quân Lâm còn sút thẳng một phát, đá bay anh ta ra ngoài.
Thân thể Dương Hiệu nện mạnh lên vách tường đối diện, rơi xuống đất, trên vách tường dính đầy vết máu.
Anh ta co giật một vài cái rồi ngất xỉu.
“Diệp Quân Lâm anh. Lá gan anh cũng quá lớn rồi đó, người của Diệp Thần thiếu gia anh cũng dám đánh?”
Quan Liễu Yên hô to.
“Anh điên rồi! Đánh Dương tổng, chính là đánh vào mặt Diệp gia! Anh đang đánh vào mặt Diệp gia đấy! Anh không muốn sống nữa rồi!”
Những người khác hét lên.
Bọn họ nâng mức độ của vấn đề lên cao tới Diệp gia.
Muốn thông qua Diệp gia ép Diệp Quân Lâm.
“Thứ ông đây đánh chính là mặt Diệp gia đấy!”
Diệp Quân Lâm không nói hai lời, giơ tay lên trước mặt mấy người Quan Liễu Yên, chát chát một trận tát.
Lần này toàn trường im lặng không tiếng động.
“Diệp Quân Lâm, anh làm như vậy không sợ hậu quả sao? Không sợ Diệp gia trả thù sao? Nhớ cho kỹ thân phận của anh, ở trong mắt Diệp gia, anh chỉ là một đứa con hoang, không phải thiếu gia của bọn họ!”
Quan Liễu Yên hô to.
“Bốp!”
Trả lời cô ta là một cái tát.
Cái tát nảy đánh cho mặt của Quan Liễu Yên bong da hở thịt.
Toàn bộ khuôn mặt của cô ta bị hư hỏng.
Lúc này, Lý Tử Nhiễm gọi điện thoại tới, hỏi Diệp Quân Lâm ở đâu.
Diệp Quân Lâm cúp điện thoại.
Anh lạnh lùng nói: “Coi như các người gặp may, tha cho các người một mạng! Nhưng mỗi người phải để lại một cái gì đó!”
“Cái gì?”
Mấy người Quan Liễu Yên hoảng hốt.
“Ít nhất phải có một cánh tay hoặc một vài ngón tay! Bằng không chính là chết!”
“Tự mình xử lý đi!”
Diệp Quân Lâm ném dao qua.
Sau khi do dự một lát, Quan Liễu Yên cầm lấy dao đâm mạnh xuống...
“Ách a...”
Cô ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết như gϊếŧ lợn.
Những người khác cũng chỉ có thể như thế, tự mình cầm dao giải quyết.
Toàn bộ căn phòng đều là tiếng kêu thảm thiết, còn tràn ngập mùi máu tươi.
“Diệp Quân Lâm, anh tốt nhất đừng có hối hận! Bắt đầu từ hôm nay, trận chiến giữa anh và Diệp gia hoàn toàn sắp bắt đầu rồi! Anh chết chắc rồi!”
Quan Liễu Yên hô.
“Ừm, nhưng cô không thể thấy nó đâu! Lập tức công khai xin lỗi!”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.
Cuối cùng, dưới sự bức bách của Diệp Quân Lâm, đám người Quan Liễu Yên công khai chân tướng trên mạng và xin lỗi.
Sau khi ra mặt, đám người Quan Liễu Yên và Dương Hiệu bị toàn ngành phong sát.
Thậm chí còn mang vô số tai tiếng.
Sau này, đi đường cũng phải thật cẩn thận, bị người nhận ra, sợ là sẽ phải nhận trận đánh.
Diệp Quân Lâm trước khi đi, mọi người còn đang kêu thảm thiết.
Nhưng nhiều hơn là ghét.
Trong khoảnh khắc, Diệp Quân Lâm đã kéo bọn họ từ thiên đường xuống địa ngục.
Cuộc sống của họ đã bị hủy hoại!
Diệp Quân Lâm rời đi không lâu sau, điện thoại của Diệp Thần liền gọi tới.
“Xảy ra chuyện gì thế hả? Tại sao hai người lại công khai xin lỗi trên mạng?”
Diệp Thần lạnh giọng hỏi.
“Diệp Thần thiếu gia, cậu nghe chúng tôi giải thích đã, tất cả đều là Diệp Quân Lâm! Là anh ta làm!”
Dương Hiệu nức nở nói.
Quan Liễu Yên lại thêm dầu thêm muối đem chuyện cùng Diệp Thần nói lại một lần.
“Được lắm, Diệp Quân Lâm anh thật sự có gan đấy! Tôi sẽ đích thân tới gặp thằng con hoang nhà anh! Tôi muốn cho toàn bộ Diệp gia thậm chí cả đất nước này đều biết, tôi đây mạnh hơn thằng con hoang anh nhiều! Cũng để cho cha biết, lúc trước cha đưa ra quyết định vứt bỏ là chính xác!”
Giọng điệu Diệp Thần rét run, mang theo từng tia sát khí.
“Thật tốt quá!”
Đám người Quan Liễu Yên mừng đến phát khóc.
“Còn đám phế vật các người tự mình giải quyết đi, đừng có ép tôi ra tay!”