Những người khác nhao nhao phụ họa nói: “Đúng đúng, đúng vậy, hôn lễ long trọng như vậy ít nhất cũng phải chấn kinh phương Nam chứ? Nếu mẹ cậu ta tham gia, chúng ta không mất mặt đến chết đi được sao?”
“Đúng, có gì nói đấy, hai nhà Lý Triệu chúng ta vẫn cần thể diện chứ!”
Lý Thiên Hạo cũng nói.
“Tử Nhiễm thấy được chứ? Tất cả mọi người đều đồng ý với điều kiện của bà!”
Khóe miệng Ngô Mộc Lan lộ ra một nụ cười đắc ý.
Lúc này giọng của Lý Văn Uyên vang lên: “Cha là cha của con, cha cũng có điều kiện!”
“Cái gì?”
Mọi người nhao nhao nhìn về phía Lý Văn Uyên.
“Nếu không thể tránh khỏi việc kết hôn! Con và Diệp Quân Lâm đã kết thành vợ chồng chân chính, cha cũng đồng ý! Nhưng Diệp Quân Lâm nhất định phải ở rể!”
Lý Văn Uyên lạnh lùng nói.
“Ở rể?”
Diệp Quân Lâm ngây ngẩn.
Anh đường đường là chiến thần há có thể ở rể?
Lý Tử Nhiễm cũng sửng sốt.
Đang yên đang lành, sao phải ở rể?
“Đúng, không sai, muốn cưới con gái của tôi, cậu phải ở rể. Ở rể cũng không đơn giản như vậy, tôi muốn nhắc tới mấy quy củ!”
“Thứ nhất, sau khi ở rể, cậu phải đổi thành họ Lý, từ nay về sau cậu không còn tên là Diệp Quân Lâm nữa, mà tên là Lý Quân Lâm! Tôi không muốn cậu lại nhắc tới cái tên Diệp Quân Lâm ở bất cứ trường hợp nào!”
“Thứ hai, sau khi vào ở rể trong Lý gia tôi, sẽ phải tuân theo bất kỳ quy củ nào của Lý gia vô điều kiện, chúng tôi không muốn nghe cậu nói một chữ không!”
“Thứ ba, sau khi ở rể trong Lý gia, cuộc sống sinh hoạt của cậu đều do Lý gia sắp xếp, kể cả mỗi ngày cậu gặp ai, tốn bao nhiêu tiền đều phải báo cáo với chúng tôi!”
“Thứ tư, sau này, kiểu họp mặt gia đình như này, cậu không có quyền nói chuyện, chúng tôi cho cậu nói, cậu mới có thể nói!”
...
Lý Văn Uyên đưa ra mười quy củ hà khắc.
Đám người Lý Thiên Hạo và Ngô Mộc Lan lập tức ủng hộ.
“Được, ý tưởng của Văn Uyên không tệ! Muốn cưới Tử Nhiễm nhất định phải vào ở rể, sau khi vào ở rể phải tuân thủ những quy củ này, nếu không thì không có cửa đâu!”
Vấn đề lớn nhất mà bọn họ đưa ra các quy tắc này là biết được Lý Tử Nhiễm hiện tại có giá trị cao như vậy, để cho Diệp Quân Lâm cưới được, bọn họ cảm thấy quá lỗ.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại phải gả cho anh.
Vì vậy, họ chỉ có thể tìm thấy sự cân bằng từ các khía cạnh khác.
Ví dụ như suy nghĩ của Lý Văn Uyên rất đơn giản, Lý Tử Nhiễm có giá trị cao như vậy mà gả cho Diệp Quân Lâm, bọn họ sẽ xấu hổ, quá mất mặt.
Để Diệp Quân Lâm trực tiếp vào ở rể, ảnh hưởng đối với Lý Tử Nhiễm và và hai nhà Lý Triệu sẽ giảm bớt.
“Hơn nữa còn phải có nghi thức ở rể! Nhất định phải ở trong nhà tổ tiên Lý gia, đầu tiên dập đầu ba cái, lạy chín cái với gia chủ Lý gia coi là nhập môn, sau đó đứng trước liệt tổ liệt tông ở từ đường ba khấu chín lạy mới tính là nhập tộc!”
Lý Thiên Hạo nói.
“Ừm, đồng ý! Ở rể phải có nghi thức vào ở rể! Triệu gia tôi đồng ý!”
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc cực lực tán thành.
Triệu Nhã Lan khóc lóc nói: “Con gái của tôi tốt như vậy, kết quả vẫn gả cho cậu ta! Tôi không muốn đâu!”
“Nhã Lan, chuyện tới nước này cũng không hết cách rồi, chỉ có thể để cho cậu ta vào ở rể thôi!”
Mọi người thở dài.
Lý Tử Nhiễm trăm vạn lần cũng không ngờ tới sẽ vậy, với khoản bảo hiểm kép, cô vốn tưởng rằng đã có thể hoàn toàn khống chế.
Không ngờ rằng vẫn là như vậy!
Họ có thực sự coi cô là công cụ rồi sao?
Diệp Quân Lâm có cái gì không tốt?
Có cần đến mức này không?
Diệp Quân Lâm tuy xuống dốc, nhưng anh đối tốt với cô, vì cô nguyện ý lấy sinh mạng trả giá.
Thế là đủ rồi!
“Con gái, con đừng hòng nói gì hết! Nếu con còn nhận người cha này thì để Diệp Quân Lâm vào ở rể! Nếu không không có cửa đâu!”
Lý Văn Uyên nhìn về phía Diệp Quân Lâm hỏi: “Cậu có đồng ý vào Lý gia tôi ở rể không?”
Ánh mắt của mọi người ở đây đều nhìn về phía anh.