Vì thoát khỏi phiền toái, Lý Tử Nhiễm cũng hy vọng Diệp Quân Lâm đồng ý.
Dù sao trước tiên để cho bọn họ đồng ý đã rồi tính sau, chuyện sau này đều có nàng.
Có cô ở đây, tuyệt đối sẽ không làm Diệp Quân lâm khó xử.
Những quy củ kia đương nhiên cũng không cần tuân theo.
“Tất nhiên là tôi không đồng ý! Để tôi vào ở rể thì thôi đi, còn muốn tôi đổi họ? Không đời nào! Đời này tôi chỉ tên là Diệp Quân Lâm, ai cũng không thể đổi họ của tôi!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
Cái tên này là mẹ đặt cho anh, không ai có thể thay đổi!
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Diệp Quân Lâm như thế, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Nói như vậy, cậu không muốn cưới Tử Nhiễm?”
Ngô Mộc Lan lập tức nói.
“Cưới chứ! Tôi đương nhiên muốn cưới!”
Diệp Quân Lâm cười nói.
“Muốn cưới Tử Nhiễm nhất định phải ở rể! Nếu không không có cửa mà cưới!”
Lý Văn Uyên một mực từ chối.
“Tôi nói rõ cho các người biết! Thứ nhất, tôi muốn cưới Tử Nhiễm. Thứ hai, tôi sẽ không đổi họ cũng sẽ khống ở rể, thứ ba, mẹ tôi phải tham gia hôn lễ.”
Diệp Quân Lâm mang thái độ kiên quyết, làm cho người ta có một loại khí thế không thể nghi ngờ.
Điều này làm cho hai nhà Lý Triệu đều ngây ngẩn cả người.
Diệp Quân Lâm dám nói chuyện với bọn họ như vậy?
“Diệp Quân Lâm, cậu cảm thấy cậu có phần nói chuyện sao? Cậu không biết bản thân mình như thế nào sao? Tử Nhiễm sắp có giá trị tới nghìn tỷ, cậu xứng không?”
Lý Văn Uyên tức giận hô.
Cuộc hôn nhân này, sự mất cân bằng lớn nhất trong mắt mọi người chính là thân phận Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm có chênh lệch quá lớn.
Môn không đăng hộ không đối.
Hai nhà Lý Triệu luôn cảm thấy gả Lý Tử Nhiễm cho Diệp Quân Lâm quá thiệt thòi.
Nó giống như một bông hoa cắm trên một đống phân bò vậy.
Diệp Quân Lâm cười cười nói: “Tôi nói thật với các người, xứng đáng!”
Giờ khắc này, thân người cao lớn của Diệp Quân Lâm đi thẳng vào trong lòng Lý Tử Nhiễm.
Giống như Diệp Quân Lâm hăng hái sáu năm trước đã quay về.
Có vẻ như tất cả những gì anh nói là đúng sự thật.
Nhưng Lý Tử Nhiễm hiểu được, cái xứng mà Diệp Quân Lâm nói là thân phận của anh.
Anh chính là con trai của Diệp Lăng Thiên và là cháu ngoại Chu gia.
Đương nhiên xứng đáng với cô.
Nhưng Lý Tử Nhiễm càng hy vọng Diệp Quân Lâm có thể xứng với cô dựa vào thực lực của anh hơn.
Giống như sáu năm trước vậy!
“Xứng? Ha ha ha ha...”
Lập tức, toàn trường bùng nổ sự cười nhạo.
Diệp Quân Lâm cậu xứng kiểu gì được?
Tử Nhiễm bây giờ mạnh như vậy!
Ngay cả xách giày cậu cũng không xứng nữa là, sao có thể vơ nắm cả đũa chứ?
“Cậu rốt cuộc xứng ở chỗ nào? Cậu đang nói chuyện cười đấy à? Diệp Quân Lâm, cậu thật sự là không có một chút nhận thức nào về mình sao?”
Trương Văn Thao buồn cười, nhìn Diệp Quân Lâm như nhìn một tên ngốc.
Diệp Quân Lâm nở nụ cười.
Không nói đến việc anh đường đường là chiến thần Côn Lôn, tay nắm quân đội hùng hậu Đại Hạ, quân lâm thiên hạ.
Chỉ riêng thân phận chủ tập đoàn Vân Đình của anh đã hoàn toàn xứng rồi.
Lý Tử Nhiễm có thể có được loại giá trị này, ngoại trừ nỗ lực của cô ra, cũng có một phần là do Diệp Quân Lâm cho.
Thậm chí có thể nói, bước tiến này của Lý Tử Nhiễm, tất cả đều là Diệp Quân Lâm cho!
Làm sao anh lại không xứng?
“Các người yên tâm đi, đến lúc đó, ở hôn lễ tôi sẽ bóc lột thân phận thật sự của mình với Tử Nhiễm! Cũng sẽ cho các người biết thân phận thật sự của tôi, đến lúc đó các người sẽ phải ngậm miệng lại thôi!”
Diệp Quân Lâm nói.
Diệp Quân Lâm có thể tưởng tượng ra vẻ chuyển biến của những người này trong cái ngày thân phận của anh được phơi bày.
“Ha ha ha, thân phận thật sự? Cậu đang doạ chúng tôi đấy à? Cậu như thế nào chúng tôi không biết sao?”
Tất cả mọi người ở đây đều cười.
“Thằng nhóc này còn muốn gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc, làm cho chúng ta đều khϊếp sợ? Chuyện không thể nào!”
Ngô Mộc Lan khinh thường nhìn Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm nhìn mọi người nói: “Vậy để tôi nói cho các người biết một bí mật nhé!”